Phóng viên bị đánh, luật sư cũng bị công an đánh…”nguyên nhân lớn nhất của mọi nguyên nhân, chính thể chế độc tài đã vô hiệu hóa sự giám sát và thực thi pháp luật trong mọi ngành mọi lĩnh vực trong xã hội. Từ đó, hệ thống lập pháp, tư pháp và hành pháp VN tuy ba nhưng chỉ là một, vô hình trung những lỗ hổng của nó cũng bảo kê cho những kẻ tra tấn và dùng nhục hình với dân…
“Ai cũng biết, lực lượng tham gia tra tấn, bức cung…trong ngành công an thường được bảo kê, bao che trước hết bởi đồng nghiệp và cấp trên của họ. Khi một vụ việc xẩy ra, thường là cấp trên đổ tội cho nạn nhân và những nguyên nhân khác để thoát tội, thay vì điều tra làm rõ và khắc phục hậu quả…Đồng nghiệp biết cả, nhưng hoặc đồng lõa, ngại, sợ làm chứng hoặc nói lên sự thật thì bị trả thù. Chưa kể là việc dung túng của cơ quan điều tra… Họ còn có thể tra tấn và giết dân nếu thích, bởi đa phần cấp trên của họ hết sức bao che vì đã ăn hối lộ, tay đã nhúng chàm, hoặc vì sợ trách nhiệm. Như thế, lợi ích cá nhân và lợi ích cục bộ của một nhóm người đã hình thành”
Ai bảo kê cho tra tấn ?
RFA vietnam
Thứ Năm, 30-10-2014
Công ước cấm việc tra tấn, và yêu cầu các bên ký kết phải có biện pháp hữu hiệu để phòng chống tra tấn ở bất kỳ lãnh thổ nào dưới thẩm quyền pháp lý của mình. Việc cấm này là tuyệt đối và không được vi phạm. Không có bất cứ trường hợp đặc biệt nào có thể được viện dẫn để biện minh cho tra tấn. (Quy định của của Liên hợp quốc về chống tra tấn)
Ngày càng nhiều “quan tài diễu phố”
“Đến nơi, mấy chú dắt cháu vào phòng, bắt cháu đứng trước bàn và liên tục nạt nộ. Sau đó hai chú công an vừa quát vừa đánh cháu. Một chú lấy cái gậy đen ngắn (dùi cui) đánh liên hồi vào mông và đùi cháu, còn chú kia dùng chân đạp và đá cháu. Cháu càng kêu đau các chú ấy càng đánh mạnh”, Phát – cháu bé 11 tuổi, bị mấy công an thành phố Huế đánh như tra tấn trong khoảng 30 phút – kể lại khi đang nằm cấp cứu ở một bệnh viện tại Huế.
“Sợ quá, cháu ngã quỵ xuống nền nhà nhưng hai chú công an vẫn bắt cháu đứng tựa vào bàn làm việc và tiếp tục đánh”, cậu bé kể rồi òa khóc.(theo VnExpress- 20/6/2011, bài “Cậu bé 11 tuổi nhập viện sau khi vào đồn công an”).
Ngày 30/8/2012, ông Nguyễn Mậu Thuận trú tại thôn Đoài xã Kim Nỗ Đông Anh Hà Nội đã bị 4 công an canh gác cho nhau tra tấn ông đến chết. Ông bị trói quặt vào lưng ghế, ghế này bị đánh gãy, công an liền thay ghế khác để đánh tiếp. Ông bị đánh nứt vỡ cả đùi, toàn thân bầm tím, gãy 3 xương sườn, tụ máu dưới da đầu, mười ngón tay bị kẹp bằng bút bi bóp nát… Ông chết chỉ vài giờ sau khi bị bắt vào đồn công an. Con trai ông đã ngất xỉu tại chỗ khi chứng kiến thi thể đầy thương tích của bố.
Xem ảnh về ông, không ai không công phẫn khi thấy ông bị tra tấn tàn bạo đến thế. Vụ án xử những kẻ giết ông đã hoãn đi hoãn lại, cho đến hai năm sau – tháng 9/2014 vẫn còn tiếp diễn và luật sư phát hiện có bỏ lọt tội phạm.
Ngày 21/10/2014, nạn nhân Lê Thanh Hải ở TPHCM tố cáo và đưa ra chứng cứ anh bị công an đánh mù mắt trong khi đang điều khiển phương tiện giao thông,
Những vụ công an hành hung dân ngày càng dồn dập. Liên tiếp trong hai ngày gần đây nhất đã xẩy ra hai vụ gây căm phẫn cho người dân.
Theo báo Pháp luật, đêm 27/10/2014, ông Nguyễn Văn Hạbị công an phường Tân An, thị xã La Gi tỉnh Bình Thuận bắt đưa đi. Đến 7 h sáng ngày 28, người nhà đến tìm ông để lấy chìa khóa thì thấy ông đã chết trong đồn và hỏi thì mới được thông báo rằng ông “ bỗng nhiên treo cổ tự tử chết”!
Cái chết của ông Hạ đặc biệt đáng ngờ, nếu nói rằng ông chết do tựtreo cổ. Người nhà ông tố cáo, khi trong quá trình khám nghiệm tử thi thì thấy từ phía cổ lên mặt ông bầm tím, sườn trái bầm tím, khiến người ta ngờ rằng ông chết do bịđánh đập hoặc bóp cổ chứ không phải do treo cổ tự sát. Sợi dây treo cổ tại hiện trường chỉ là sợi dây rút nhỏ ở quần và ông đứng sát vào song cửa sắt, chân chỉ cách mặt sàn 10 cm!
Trưa ngày 29/10/2014, cũng tại Hà Nội, lại xuất hiệnvụ công an hành hung nhà báo. Công an ấy đã “lôi phóng viên Hoàng Văn Đức của báo Đại đoàn kết vào bốt, vừa vào tới nơi, anh Đức rút giấy giới thiệu ra thì đã bị cảnh sát lao và giật điện thoại, đồng thời có hai cảnh sát khác lao vào giữ tay, chẹn cổ, đánh đấm liên tiếp vào đầu, mặt và ngực ngay trước sự chứng kiến của phóng viên báo Kinh doanh và Pháp luật và nhiều người đi đường. Anh Đức kêu la và vùng chạy nhưng không thoát ra được. Đức bị hành hung dã man chỉ vì anh và đồng nghiệp đang ngồi uống nước ở chân cầu vượt Mai Dịch, Hà Nội thì thấy cảnh sát giao thông chặn một người đi đường, có sự giằng co và người điều khiển phương tiện bị ngã xuống đường nên anh muốn tìm hiểu tình hình. Nếu không có sự chứng kiến và can ngăn củaPV báo Kinh doanh và pháp luật cùng nhiều người dân đi đường, tính mạng của PV Đức liệu có được bảo toàn trước “đòn thù” chỉ vì anh là nhà báo. (Theo Một thế giới).
Trong một thống kê chưa đầy đủ, từ 3/1 đến 8/8/2014 đã có ít nhất 17 vụ người dân bị chết trong đồn công an hoặc liên quan đến công an, trong đó có tới khoảng 7 vụ được công an nói rằng họ “tự treo cổ chết”, mặc dù khám nghiệm tử thi thì thấy trên mình họ đầy thương tích của sự tra tấn hết sức tàn bạo, chưa kể những vụ “tự ngã”, “nhảy lầu”, “sốc ma túy” , “vì súng cướp cò”…
Căn cứ danh sách những cái chết bất thường trong trụ sở công an do cộng tác viên của Pro&contra cung cấp, từ 8/8/ 2010 đến 18/8/2014 đã có tới 67 người chết theo dạng nói trên, trong đó có tới 36/67 trường hợp “tự tử”, trong đó có 29 người “treo cổ” ngay tại trụ sở công quyền hoặc trong buồng tạm giam của công an.
Thực trạng cho thấy sự tra tấn, dùng nhục hình , bức cung với công dân tại VN ngày càng tăng nặng và mang tính côn đồ, thậm chí trong một số vụ còn mang tính chất tàn bạo, thích tra tấn như trong cơn say máu.
Ngay cả trong ác mộng, người VN cũng không thể hình dung đượctrong đội ngũ những người ăn lương mồ hôi nước mắt của dân, tồn tại chỉ với lý do bảo vệ an ninh trật tự cho dân, mà lại có những công an đang tâm tra tấn, dùng nhục hình dã man với dân đến như vậy. Nguy hiểm thêm bởi sự ngang nhiên, thách thức dư luận của họ bởi họ được một hệ thống bao che thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Còn tra tấn vì còn được bảo kê
Vì sao ngày càng có thêm nhiều công an dùng tra tấn, bức cung, nhục hình với dân?
Những công an độc ác với dân ấy ban đầu họ vốn không phải người xấu. Họ bắt đầu thay đổi khi cuộc sống đã dạy họ rằng cứ mặc sức làm việc ác, miễn là có lợi và được cấp trên cũng như hệ thống hành pháp bao che. Vì họ nắm súng và dùi cui trong tay nên họ là kẻ mạnh muốn đánh giết ai thì người đó phải chết , họ rất ít khi bị trả giá. Mặtkhác, tình trạng bạo lực, tội phạm xã hội ngày càng nhiều, khiến họ phải nhận nhiều vụ việc bắt bớ ngăn chặn, trong khi họ không được đào tạo, kiểm soát đúng mức, thiếu hiểu biết về pháp luật nên họ bất chấp luật pháp.
Ai cũng biết, lực lượng tham gia tra tấn, bức cung…trong ngành công an thường được bảo kê, bao che trước hết bởi đồng nghiệp và cấp trên của họ. Khi một vụ việc xẩy ra, thường là cấp trên đổ tội cho nạn nhân và những nguyên nhân khác để thoát tội, thay vì điều tra làm rõ và khắc phục hậu quả. Đồng nghiệp biết cả, nhưng hoặc đồng lõa, ngại, sợ làm chứng hoặc nói lên sự thật thì bị trả thù. Chưa kể là việc dung túng của cơ quan điều tra – người cùng hội cùng thuyền với họ – khiến cho họ khi khoác chiếc áo đồng phục, cầm chiếc dùi cui trong tay là coi mạng dân như cỏ rác. Ngành kiểm sát và tòa án cũng nương tay xử nhẹ, chưa nói là thường xuyên bỏ lọt tội phạm.
Họ còn có thể tra tấn và giết dân nếu thích, bởi đa phần cấp trên của họ hết sức bao che vì đã ăn hối lộ, tay đã nhúng chàm, hoặc vì sợ trách nhiệm. Như thế, lợi ích cá nhân và lợi ích cục bộ của một nhóm người đã hình thành một thứ “quả bóng tuyết”, càng vận hành càng thêm tội trạng.
Và nguyên nhân lớn nhất của mọi nguyên nhân, chính thể chế độc tài đã vô hiệu hóa sự giám sát và thực thi pháp luật trong mọi ngành mọi lĩnh vực trong xã hội. Từ đó, hệ thống lập pháp, tư pháp và hành pháp VN tuy ba nhưng chỉ là một, vô hình trung những lỗ hổng của nó cũng bảo kê cho những kẻ tra tấn và dùng nhục hình với dân.
Vì thế, không ngạc nhiên khi ngày càng nhiều vụ “quan tài diễu phố”. Thật đắng cay cho phận người dân. Nhà có người chết đã phải chịu nỗi đau tột cùng, Mang quan tài diễu phố là điều hết sức khốn khổ mà người dân thấp cổ bé họng buộc phải làm để đánh động dư luận, thức tỉnh các nhà chức trách vô cảm, mong trả lại chút công bằng cho người đã khuất mà thôi.
Bao giờ dân VN hết nạn bị tra tấn, bức cung nhục hình và quan tài người chết oan không còn phải mang diễu phố, như một hình thức “kêu trời nhưng xa”?
————————
Hà nội – 3 công an côn đồ hành hung phóng viên Đại đoàn kết.
Tạm đình chỉ công tác 3 CSGT Hà Nội đánh phóng viên
29-10-2014
Báo Một Thế Giới
Phóng viên Hoàng Văn Đức và những vết trầy ở vùng mặt do bị CSGT đánh.
Trưa ngày 29.10.2014, tại bốt giao thông gần chân cầu vượt Mai Dịch đã xảy ra một vụ CSGT đánh phóng viên báo Đại Đoàn Kết. 3 CSGT thuộc Đội CSGT số 6 – Phòng CSGT CA Hà Nội đã bị đình chỉ công tác để điều tra.
Theo trình bày của phóng viên Hoàng Văn Đức (báo Đại Đoàn Kết), vào khoảng thời gian trên, khi anh Đức đang cùng phóng viên Đoàn Mạnh Nghiệp (báo Kinh doanh và Pháp luật) ngồi uống nước gần bốt giao thông cạnh chân cầu vượt Mai Dịch (quận Cầu Giấy, Hà Nội) thì thấy tổ công tác của CSGT dừng xe một người đi đường. Anh Đức thấy có sự giằng co khiến người điều khiển phương tiện bị ngã nên anh Đức đã ra tác nghiệp.
Lập tức, anh Đức được chiến sỹ CSGT tên Tuấn Anh mời vào bốt làm việc. Vừa vào tới nơi, anh Đức lấy giấy giới thiệu ra thì bị CSGT tên Tuấn Anh giật điện thoại, đồng thời có hai CSGT khác lao vào giữ tay, liên tiếp đánh đấm liên tiếp vào mặt, đầu, bụng và ngực. Anh Đức kêu la vùng chạy nhưng không thoát được vì bị giữ lại.
Khi mọi người xung quanh chạy đến thì anh Đức mới thoát ra ngoài được. Sau khi đánh và lấy chiếc điện thoại của anh Đức, các chiến sỹ CSGT này đã bỏ đi khỏi bốt.
Còn theo anh Nghiệp, “sau khi lôi phóng viên Hoàng Văn Đức vào bốt, một CSGT dùng tay ghì cổ để cho hai CSGT còn lại đấm vào mặt đồng nghiệp của tôi. Mặc cho tôi khuyên can, CSGT vẫn đấm, đá liên tiếp vào mặt anh Đức. Chỉ đến khi người dân kéo đến đông, những CSGT mời dừng tay”, anh Nghiệp kể lại.
Sau khi tiếp nhận thông tin về vụ CSGT đánh phóng viên, chỉ huy đội CSGT đã đến hiện trường mời anh Đức và đồng nghiệp về trụ sở làm việc.
Trả lời báo chí, ông Đào Việt Long – Đội trưởng Đội CSGT số 6 cho biết, sau khi tiếp nhận thông tin, đội đã yêu 3 chiến sỹ làm tường trình báo cáo sự việc để đội báo cáo lên Phòng CSGT Hà Nội. Ông Long cũng cho biết, hiện 3 chiến sỹ này đã bị tạm đình chỉ công tác.
Anh Đức cho biết thêm, anh bị xước nhiều vết hai bên mặt do bị đánh, hiện anh cảm thấy đau đầu và đau vùng bụng, mặt, anh đang phải vào Bệnh việt Việt Đức để khám sức khỏe.
Nam Phong
————————
Lê Nguyễn Hương Trà
October 24 at 6:39am
Lúc 3:00 sáng 21.10, Lê Thanh Hải (1992) làm nghề sửa ôtô, ngụ tại Vĩnh Lộc – Quận Bình Tân chở bạn lưu thông trên đường Cách mạng Tháng 8. Khi đến ngã ba Cách mạng Tháng 8 – Trường Sơn (trước Điện máy Chợ Lớn) thì gặp tín hiệu đèn xanh đang chuyển sang vàng. Hải tiếp tục chạy xe băng qua ngã ba, một anh mặc quân phục Cảnh sát cơ động lao từ góc tối ra chắn đường, rồi bất ngờ vung dùi cui đập thẳng vào mặt Hải; mặc dù trước đó chưa hề có hiệu lệnh dừng phương tiện giao thông.
Cú đập trúng thẳng vào mắt làm Hải không thể thấy đường, và ngã xuống. Bạn của Hải cho biết, mặc dù ngã xuống đường nhưng Hải vẫn bị những cảnh sát cơ động khác tiếp tục lao vào đánh. Vài người đi đường sớm đã dừng lại ngăn cản và đòi làm rõ nguyên nhân. Lúc này xuất hiện thêm khoảng 12 CSGT, hai người trong số đó đã đưa Hải lên xe vào bệnh viện 115 cấp cứu.
Mẹ Hải kể lại, nhận được thông báo con gặp chuyện, ngay lập tức bà đến bệnh viện 115 gặp Hải thì chứng kiến 3 CSGT đang nói chuyện riêng với bác sĩ, sau khoảng 15 phút thì các CSGT này bỏ đi. Phía bệnh viện lúc đầu đề nghị anh Hải xuất viện ngay lập tức với lý do chỉ bị trầy xước nhẹ ngoài da, không có gì nghiêm trọng. Nhưng trước sự đấu tranh của gia đình, bệnh viện phải để Hải nằm lại.
Sau 2 ngày, mặc dù bác sĩ thông báo với gia đình là Hải bị mù một mắt và đứt dây thần kinh thị giác, nhưng vẫn yêu cầu người nhà cho nạn nhân xuất viện. Gia đình kiên quyết không đồng ý, nên bác sĩ đành phải khuyên chuyển viện với lý do “bệnh viện không có đủ khả năng và máy móc để điều trị”. Và, cử một nhân viên y tá cầm hồ sơ của Hải chuyển sang Bệnh viện Mắt TP.HCM. Tuy nhiên, bệnh viện Mắt từ chối tiếp nhận. Sau đó, tiếp tục chuyển Hải sang Chợ Rẫy mà không cung cấp bất cứ giấy tờ hồ sơ bệnh án nào cho gia đình.
Hiện Hải đang nằm cấp cứu ở Chợ Rẫy trong tình trạng một bên mắt bị mù hoàn toàn, mắt trái còn lại cũng có nguy cơ mù nếu không kịp thời được tận tình chữa trị. Gia đình cho biết, Hải khủng hoảng tinh thần khi biết tình trạng của mình như vậy, với hoàn cảnh gia đình khó khăn không có khả năng lo viện phí.
Theo thông tin những người chứng kiến sự việc, đánh Hải là một cảnh sát nước da đen, dáng người lùn và nhóm cảnh sát thuộc Công an Quận 3.
– Lê Thanh Hải (0922304307) và mẹ Hải (0974581794) hiện đang ở Chợ Rẫy.
————————
Cất “lưỡi hái tra tấn” trên đầu người VN
.
31-10-2014
.
RFAvietnam.com
Võ Thị Hảo
Mỗi quốc gia thành viên phải bảo đảm rằng mọi hành vi tra tấn đều cấu thành tội phạm theo luật hình sự của nước mình. Điều này cũng áp dụng với những hành vi cố gắng thực hiện việc tra tấn hoặc hành vi của bất kỳ người nào đồng lõa hoặc tham gia việc tra tấn.
Mỗi quốc gia thành viên phải trừng trị những tội phạm này bằng những hình phạt thích đáng tương ứng với tính chất nghiêm trọng của chúng.(Điều 4. Công ước chống tra tấn của Liên hợp quốc).
* Cam kết cứ ký, “”luật rừng” cứ làm?
Ngày 7/11/2013, VN ký công ước quốc tế về chống tra tấn, đứng sau 154 quốc gia khác đã ký trước đây và ở năm thứ 29 sau khi công ước ra đời. Lại càng quá trễ khi gần một năm sau – ngày 23/10/2014 Chủ tịch nước mới trình QH phê duyệt tại kỳ họp này. Đến nay hệ thống luật pháp VN cũng chưa sửa đổi gì để phù hợp cam kết đã ký. Tình trạng vi phạm công ước tại VN ngày càng dồn dập với nhiều vụ việc nghiêm trọng, gây nhiều người chết khiến người dân càng thêm phẫn nộ.
Điều này chứng tỏ những người có trách nhiệm của VN đã thờ ơ trong việc bảo vệ tính mạng và phẩm giá của người dân.
Nguồn ảnh: Vietbao. 2/8/2011
Trong khi đó, Điều 2 của Công ước cấm việc tra tấn, và yêu cầu các bên ký kết phải có biện pháp hữu hiệu để phòng chống tra tấn ở bất kỳ lãnh thổ nào dưới thẩm quyền pháp lý của mình. Việc cấm tra tấn này là tuyệt đối và không được vi phạm.
“Không có bất cứ trường hợp đặc biệt(ngoại lệ) nào có thể được viện dẫn để biện minh cho tra tấn, bao gồm cả chiến tranh, mối đe dọa của chiến tranh, bất ổn chính trị nội bộ, tình trạng khẩn cấp chung, hành vi khủng bố, tội phạm bạo lực, hoặc bất cứ hình thức xung đột vũ trang nào. Tra tấn không thể được biện minh như một phương tiện để bảo vệ an toàn công cộng hoặc ngăn chặn các trường hợp khẩn cấp . Cũng không có thể được biện minh bằng các lệnh từ các sĩ quan cấp trên hoặc các quan chức.”.
Việc ký và phê chuẩn Công ước này là một việc hết sức cần thiết mà nhà cầm quyền VN không thể trì hoãn thêm được nữa trước áp lực quốc tế, nhất là khi phải “dọn mình” cho những tiêu chuẩn tối thiểu về nhân quyền nếu muốn đạt một số quyền lợi về kinh tế.
Nhưng khi trình QH phê chuẩn, VN lại gây thất vọng khi tuyên bố: Không áp dụng trực tiếp các quy định của Công ước của LHQ chống tra tấn và các hình thức đổi xử hoặc trừng phạt tàn bạo, vô nhân đạo hoặc hạ nhục con người. Việc thực hiện các quy định của Công ước này sẽ theo nguyên tắc Hiến pháp và pháp luật thực định của Việt Nam trên cơ sở thỏa thuận hợp tác song phương hoặc đa phương với nước khác và nguyên tắc có đi, có lại…( .(theo VnExpress, bài “Chủ tịch nước trình công ước về chống tra tấn”).
Nếu thế thì không chỉ có nhiều điều trái Công ước, mà còn trái với Luật ký kết, gia nhập và thực hiện điều ước quốc tế của VN đã quy định tại khoản 1 điều 6 :”trong trường hợp văn bản quy phạm pháp luật và điều ước quốc tế mà Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là thành viên có quy định khác nhau về cùng một vấn đề thì áp dụng quy định của điều ước quốc tế”.
Qua những động thái này, người ta có thể đo được mức độ thành thật và thiện chí của nhà cầm quyền trong việc bảo vệ người dân VN.
Thẩm tra việc phê chuẩn Công ước, Chủ nhiệm UB Đối ngoại Trần Văn Hằng lại nhấn mạnh: việc phê chuẩn là cơ sở pháp lý quan trọng góp phần hiệu quả vào công tác đấu tranh chống các luận điệu vu cáo, xuyên tạc về việc tra tấn, ngược đãi phạm nhân, người bị tạm giữ, tạm giam của các thế lực thù địch nhằm chống phá Nhà nước ta.
Như vậy, người ta có thể đặt câu hỏi: phải chăng ông không thấy không nghe không biết về bao người dân chết bởi tay công an và những người bị bức cung nhục hình tra tấn ở khắp nơi, thông tin được đưa rất nhiều trên báo chí VN. Vì thế ông mới có thể nói rằng đó là vu cáo và xuyên tạc! Và lẽ nào người dân lại bị rẻ rúng tới mức nhà cầm quyền chỉ quan tâm việc ký cam kết chống tra tấn để dập tắt những “luận điệu xuyên tạc” chứ không vì tính mạng của người dân?!
Điều 13 Công ước quy định: mỗi thành viên phải đảm bảo rằng bất kỳ cá nhân nào cho rằng họ bị tra tấn trên lãnh thổ thuộc quyền tài phán của mình đều có quyền khiếu nại với cơ quan có thẩm quyền của nước đó và được những cơ quan này xem xét một cách khẩn trương và khách quan. Quốc gia đó cũng phải thực hiện các biện pháp để bảo đảm rằng người khiếu nại và nhân chứng được bảo vệ tránh sự ngược đãi hay hăm dọa như là hậu quả của việc khiếu nại hoặc cung cấp bằng chứng.
Điều 14 ghi rõ, “mỗi quốc gia thành viên phải đảm bảo trong hệ thống pháp luật của mình rằng các nạn nhân của hành động tra tấn sẽ được cứu chữa và có quyền khả thi được bồi thường công bằng và thỏa đáng , kể cả được cung cấp những điều kiện để phục hồi một cách đầy đủ đến mức có thể. Trường hợp nạn nhân chết do bị tra tấn, những người phụ thuộc vào người đó có quyền hưởng bồi thường.
Không một quy định nào trong điều này ảnh hưởng tới bất kỳ quyền được bồi thường nào của nạn nhân hay của người khác có thể có theo pháp luật quốc gia”.(Công ước)
Bất kỳ một mạng dân nào bi bức cung, nhục hình, tra tấn hoặc chết oan ức dưới bàn tay của cơ quan hành pháp, cũng như bất kỳ một vụ điều tra nào để oan sai, một phiên tòa nào xử trái pháp luật… cũng đều thuộc trách nhiệm của người đứng đầu đơn vị, ngành, lĩnh vực đó. Người đó phải hết lòng sửa chữa, đền bù thiệt hại trong quyền hạn trách nhiệm của mình và thường phải từ chức. Gần đây nhất, hai vị Bộ trưởng của Nhật đã từ chức ngay khi để xảy ra một chút xíu lạm dụng trong lĩnh vực mình quản lý.
nguồn ảnh: Vietbao. Bai “5 công an dùng nhục hình. Ám ảnh vết thương nạn nhân. 27/3/2014
Nhưng VN thì không. Người dân VN chỉ còn cách trông đợi vào lương tâm hiếm hoi của người thi hành công vụ. Và vì thế ngày càng nhiều dân chết oan ức.
- Vẫn “vừa đá bóng vừa thổi còi”
Để thực thi Công ước chống tra tấn, VN cần làm nhiều điều, trong đó có việc rà soát, sửa đổi, bổ sung các quy định pháp luật có liên quan .Nội dung này không thể tùy tiện, mà phải phù hợp các quy định của công ước.
Phải sửa đổi, bổ sung bộ luật Hình sự năm 1999 (sửa đổi, bổ sung năm 2009) ở các nội dung: bổ sung tội danh tra tấn để phù hợp với định nghĩa tra tấn trong đó có hành vi tra tấn về tinh thần; sửa đổi, bổ sung quy định về tội dùng nhục hình, tội bức cung và một số hành vi xâm phạm tính mạng, sức khỏe, nhân phẩm con người có thể bị coi là tra tấn.
VN cũng chưa từng có Luật tạm giữ tạm giam. Vì thế VN cần xây dựng luật này, đồng thời ban hành các văn bản hướng dẫn thi hành luật Thi hành án hình sự.
Hiện VN chưa có quy định về tội danh tra tấn, từ chối dẫn độ đối với người có nguy cơ bị tra tấn, chưa quy định cụ thể việc bồi thường tổn thất cho nạn nhân bị tra tấn…Tất cả đều là những điều luật hết sức quan trọng, sống còn đối với người dân cũng như để ngăn ngừa sự lạm dụng của cơ quan công quyền nên rất cần sự khách quan, chất lượng cao.
Nhưng kỳ này, QH vẫn lặp lại sai lầm trong quy trình xây dựng luật. Một sai lầm mà nhiều đại biểu QH đã cảnh tỉnh từ các kỳ họp trước. Đó là hiện trạng “vừa đá bóng vừa thổi còi”.
Về vấn đề này đã có một nhận định rất xác đáng qua tổng kết của Hội luật gia Hà Nội:
“Với quy định Trưởng ban soạn thảo “là người đứng đầu cơ quan, tổ chức chủ trì soạn thảo”, trong hầu hết các trường hợp, đó là Bộ trưởng các Bộ, cơ quan ngang bộ phụ trách lĩnh vực mà văn bản quy phạm pháp luật điều chỉnh.
Như vậy việc “làm luật” từ chức năng, nhiệm vụ của QH đã tự động chuyển sang cho cơ quan hành pháp. Tình trạng “vừa đá bóng vừa thổi còi” đã được hợp thức hóa. Đây là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến tình trạng nhiều văn bản quy phạm pháp luật chỉ có tác dụng nâng cao quyền lực của cơ quan quản lý nhà nước, không xét đến hoặc xét đến với mức độ rất mờ nhạt, chung chung về quyền của đối tượng thi hành”. ( (theo luatsungaynay.vn, bài “ 5 hạn chế, bất cập cơ bản của Luật ban hành văn bản Quy phạm pháp luật”).
Lần này cũng vậy, đơn vị được QH giao soạn thảo những luật liên quan đến Công ước chống tra tấn là Bộ Công an, trong khi trách nhiệm làm luật và sửa luật là của QH.
Như vậy, ngành duy nhất có thể lạm dụng tra tấn, bức cung nhục hình thì lại được giao ban hành dự thảo, sửa chữa luật để ngăn chặn quyền lạm dụng của chính họ! Làm sao tránh được sự thiếu khách quan khi xây dựng luật?! Nếu xẩy ra, điều này không những nguy hại cho toàn xã hội và cho chính ngành công an vì sẽ mất nhiều cán bộ, chiến sĩ vì có điều kiện dấn sâu vào phạm tội.
Như vậy, QH cần xem xét lại việc chuẩn bị thực thi Công ước chống tra tấn. Nếu cứ theo cách làm hiện nay, việc đó chỉ càng tăng thêm quyền lực của ngành công an, người dân thì cứ tiếp tục chết oan. Cũng cần đề phòng nguy cơ ngay cả khi có thuê chuyên gia giỏi để soạn ra một luật khách quan phù hợp công ước quốc tế thì trên thực tế đã cho thấy từ nhiều năm nay, hệ thống tư pháp và hành pháp rất nhiều khi vẫn không tuân theo công ước quốc tế mà lại hành xử theo luật VN.
Nguy cơ bị lạm dụng, tra tấn, bức cung, nhục hình vẫn như một lưỡi hái thần chết treo lơ lửng trên đầu người VN.
VTH
——————-
Công an và cảnh sát không làm nhiệm vụ bảo vệ trật tự xã hội.
Khoảng 19:00 ngày 18.10.2014, tôi đang chạy xe trên đường Trường Chinh – đoạn qua Siêu thị Co.opmart Thắng Lợi (quận Tân Phú), chợt có một người đàn ông chạy lên gần hỏi:
– Em chỉ giùm anh đường Thoại Ngọc Hầu!
Lúc này đèn đường tù mù, đường vắng hoe vì ngã tư dưới bắt đầu có đèn đỏ. Tôi sợ lắm vì đã đọc những thông tin cảnh giác liên quan đến việc này nên ra hiệu là tôi không biết. Ngay lập tức, người đàn ông gằn giọng:
– Anh hỏi em đàng hoàng sao em không nói? Em muốn gì đây? Tấp vào lề hỏi chuyện coi!
Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi liền liếc qua kính chiếu hậu để xem tình hình. Sau lưng tôi có hai thanh niên mà tôi nghĩ chắc là cùng nhóm với người hỏi đường. Chạy lên lề thì sức tôi không lên nổi vì lề đường cao quá, rồ ga chạy nhanh thì có đến ba người đàn ông đuổi theo. Tôi nhắm tri hô cũng không được vì đường quá vắng vẻ, khu vực này chỉ là cửa hàng bán xe hơi mà họ đã đóng cửa. Tôi biết mình không còn cách nào đành phải tấp vào lề. Lúc này người đàn ông đó nói:
– Cho anh 100 anh chích xì ke coi!
Tôi sợ quá, loay hoay móc túi đưa 100.000 đồng thì ông ta tiếp tục:
– Nè em, cái dao lam này mà rạch lên mặt em thì sao ha? Đưa hết đây!
Cùng lúc đó, hắn giật hết tiền và buộc tôi đưa luôn điện thoại. Tôi cố tình đưa chậm vì biết rằng đèn xanh ở ngã tư Tây Thạnh bật lên thì mọi người sẽ chạy đến, nhưng người đàn ông đó huơ lưỡi dao lam trước mặt và hăm dọa nên tôi đành phải đưa điện thoại cho hắn. Sau khi lấy điện thoại, hắn nói:
– Đi đi, tha cho đó!.
Hồn xiêu phách tán, tôi không còn biết làm gì nữa mà cứ cố chạy nhanh về phía trước, không dám quan sát để biết được số xe của bọn chúng mà chỉ biết đó là chiếc Air Blade màu đỏ. Những giây phút đó thật kinh khủng mà đời tôi chưa bao giờ biết đến. Cũng may chúng không dàn cảnh đánh đập, đánh ghen và cướp xe, như bạn tôi từng gặp phải. Tôi bị mất khoảng 1,5 triệu đồng và điện thoại nhưng may là người không bị gì. Giờ hoàn hồn, tôi nghiệm ra rằng đi đường một chiều mà qua chỗ tối thì đi thật nhanh, đi ra giữa tim đường thì tốt hơn đi gần lề đường vì sẽ giảm được nguy cơ bị uy hiếp. Các chị em phải thật sự cảnh giác nhé!
– Trúc Phạm (PLO – TP.HCM)