Các nhà hoạt động xã hội ở Việt Nam có thể thành lập nhóm cộng đồng và liên lạc với các nhóm do liên minh Châu Âu tài trợ để cùng tham dự vào quản lý các việc làm ở địa phương cấp phường, cái quận.
Posted by hoangtran204 trên 01/04/2018
Các nhà hoạt động xã hội ở Việt Nam có thể thành lập nhóm cộng đồng và liên lạc với các nhóm do liên minh Châu Âu tài trợ để cùng tham dự vào quản lý các việc làm ở địa phương cấp phường, cái quận.
Posted in Quản Lý | Leave a Comment »
Posted by hoangtran204 trên 01/04/2018
Posted in Quản Lý, Tài Chánh-Thuế | Leave a Comment »
Posted by hoangtran204 trên 01/04/2018
Vậy mà chỉ vài tháng sau đó, Nguyễn Xuân Phúc ký duyệt cho xây dựng nghĩa trang 1400 tỷ đồng dành riêng cho 2200 vợ chồng cán bộ đảng viên cao cấp Hà Nội.
Posted in Miền Nam sau 30-4-1975, Quản Lý, Tài Chánh-Thuế | Leave a Comment »
Posted by hoangtran204 trên 31/03/2018
Posted in Luật Pháp, Nhan Vat Chinh tri, Quản Lý | Leave a Comment »
Posted by hoangtran204 trên 28/12/2013
25/10/2013
Buổi thảo luận tổ sáng nay (25-10) tại Quốc hội đã “nóng” lên với tình hình dự toán ngân sách nhà nước năm 2013, dự toán ngân sách nhà nước và phương án phân bổ ngân sách trung ương năm 2014, cách tính GDP có chính xác không, trần nợ công có an toàn không…
Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính – ngân sách Phùng Quốc Hiển: Vì hụt thu nghiêm trọng như vậy nên chúng ta phải giải quyết bằng cách nâng mức bội chi. Trước đây chúng ta bội chi để đầu tư phát triển, nhưng lần này chúng ta phải bội chi để bù hụt thu |
Phải đảo nợ 70.000 tỉ đồng vào năm 2014
Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính – ngân sách Phùng Quốc Hiển cho biết năm 2013, điểm nổi lên đáng chú ý nhất là hụt thu ngân sách. Nếu nói từ thời kỳ đổi mới đến nay thì đây là năm đầu tiên chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ thu ngân sách nhà nước mà hụt thu rất lớn, tới 63.000 tỉ đồng.
Câu hỏi được đặt ra là không hiểu tại sao GDP tăng 5,4%, chỉ dưới mức chỉ tiêu một chút (5,5%) mà lại hụt thu lớn như thế, vậy chúng ta tính GDP có sát không?
“Tôi thấy rằng vừa qua, với chính sách khoan sức dân, giải quyết khó khăn cho doanh nghiệp, chúng ta thực hiện chính sách miễn, giảm thuế, vì vậy việc huy động GDP cho ngân sách giảm. Trước đây, tỉ lệ thuế, phí huy động vào khoảng 27-28% GDP, năm 2011 còn 21-22%, đến nay chỉ còn 17-18%. Tỉ lệ huy động như vậy là thấp, rất khó đáp ứng nhu cầu chi.
Vì hụt thu nghiêm trọng như vậy nên chúng ta phải giải quyết bằng cách nâng mức bội chi. Trước đây chúng ta bội chi để đầu tư phát triển, nhưng lần này chúng ta phải bội chi để bù hụt thu. Khó khăn cũng khiến chúng ta phải đảo nợ 70.000 tỉ đồng trong năm 2014. Trong năm 2014 đặt mục tiêu tăng trưởng 5,8%, tôi cho rằng là hợp lý, bởi chúng ta vẫn đang phải lấy mục tiêu ổn định kinh tế vĩ mô. Tuy nhiên, các đại biểu đã phân tích rằng nếu tăng trưởng dưới 6% thì rất khó cân đối vĩ mô, đặc biệt là cân đối thu ngân sách” – ông Hiển nói.
Đại biểu Trần Du Lịch lo lắng: “Bây giờ đến mức ta phải vay để chi tiêu, vay để trả nợ rồi. Ta không tập trung dòng tiền, mỗi nơi mỗi tự sử dụng. Rồi hễ ngân sách thiếu thì lại đi vay. Ngân hàng thương mại huy động trong dân xong thì đem đi mua trái phiếu chính phủ cho an toàn, còn đâu cho doanh nghiệp vay nữa! Tình hình không phải là bi đát, nhưng do cách chúng ta làm thì không khéo lại rơi vào bi đát”.
Ông Vũ Viết Ngoạn (chủ tịch Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia) băn khoăn: Năm nay hụt thu 63.000 tỉ đồng, vì tăng trưởng thấp, doanh nghiệp hết sức khó khăn. Một vấn đề lớn đặt ra là cơ cấu chi đang diễn biến ngày càng không hợp lý, từ năm 2000 đến nay chi đầu tư phát triển tăng 3 lần, trong khi chi thường xuyên tăng 8 lần, điều đó cho thấy bộ máy quá lớn. Ta nhiều lần đặt vấn đề tinh giản biên chế, bây giờ ở vị thế không có lối thoát khác, với tình hình cân đối ngân sách thì không thể nhẹ tay.
“Khu vực nội địa thất thu lớn, chứng tỏ nền kinh tế đang gặp khó khăn lớn, các lĩnh vực khác như xuất nhập khẩu có tăng lên chút đỉnh nhưng không đáng kể, nếu giá dầu giảm thì còn ảnh hưởng mạnh đến thu ngân sách nữa. Có ý kiến nói 30% cán bộ sáng cắp ô đi chiều cắp ô về, ta phải làm rõ chỗ này để có biện pháp” – ông Đặng Thuần Phong (Bến Tre) bức xúc.
Nợ công nhiều hơn con số được công bố
“Hơn lúc nào hết, Chính phủ phải có thông điệp tiết kiệm chi tiêu. Chúng ta phải dựa vào cơ cấu thu để quyết định cơ cấu chi, vì nếu cứ chi như vậy thì tất nhiên là nợ công sẽ tăng lên thôi. Quốc hội cũng phải có trách nhiệm lớn hơn, khi quyết định một chính sách mới thì phải tính được nó sẽ tốn bao nhiêu tiền. Chi phải căn cứ vào mục tiêu và hiệu quả. Ví dụ các chương trình mục tiêu quốc gia hiện nay nói là trùng lắp, dàn trải (tới 16 chương trình) thì phải xem xét lại, tập trung cho những việc trọng điểm thôi” – ông Phùng Quốc Hiển yêu cầu.
Đại biểu Nguyễn Thị Quyết Tâm (TP.HCM) nói: “Chính phủ cần giải trình thêm về nợ công. Tôi nghĩ ta tính nợ công như vậy là chưa đủ. Các khoản nợ mà chúng ta đang trả nhiều hơn con số được công bố! Ta nói trần nợ công đang ở mức an toàn. Nhưng còn nhiều khoản khác chưa được tính vào. Vậy thì nói rằng an toàn liệu có đúng không. Chuyện nợ công phải hết sức minh bạch để có giải pháp tháo gỡ. Báo cáo tình hình không sát thực tiễn thì giải pháp đưa ra không thể sát được. Và như thế chúng ta sẽ trả giá vì điều đó!”.
Ông Vũ Viết Ngoạn cho rằng: “Về nợ công, để đảm bảo giới hạn an toàn gồm nhiều yếu tố, vay ngắn hạn hay dài hạn, lãi suất bao nhiêu, nợ công nếu nói dưới 65% GDP là an toàn thì quá đơn giản, nếu cứ tiếp tục đà này thì đến năm 2015 và xa hơn nợ công sẽ là bao nhiêu. Chính phủ phải có kế hoạch ngân sách trung hạn, các nước bên cạnh kế hoạch ngân sách chi tiết từng năm thì đều có cân đối chung trung hạn để làm căn cứ thực hiện”.
Theo ông Phùng Quốc Hiển, vấn đề đặt ra hiện nay là phải dự toán thu cho chính xác, thu cho đúng, cho đủ. Ví dụ, thu từ thuế VAT đừng thu quá nhiều lên, rồi lại phải hoàn thuế. Chúng tôi cũng có kiến nghị là phải thu cổ tức của các doanh nghiệp nhà nước (DNNN) bởi DNNN làm kinh tế thì Nhà nước phải được cái gì chứ, lâu nay chúng ta để lại hết cho doanh nghiệp, còn thu bao nhiêu thì Chính phủ sẽ nghiên cứu và trình Quốc hội.
Bên cạnh đó phải cơ cấu lại chi. Riêng chi đầu tư phát triển, theo nguyên tắc thì bố trí đầu tư xây dựng cơ bản phải bằng bội chi, tức là phải bố trí khoảng 224.000 tỉ, nhưng năm 2014 chúng ta chỉ cân đối được 163.000 tỉ. Như vậy, chúng ta khẳng định là thu không đủ để chi thường xuyên, mà còn phải dành một phần bội chi để trả nợ. Đây là điều cực chẳng đã, bởi chi trả nợ thì không tạo ra giá trị gia tăng gì cả.
Ông Lê Đình Khanh (Hải Dương) hiến kế: “Trong bối cảnh ngân sách khó khăn, nếu nghĩ chung cho đất nước thì nên co lại, giảm đầu mối các cơ quan Đảng, đoàn thể, Chính phủ. Nếu phát hành thêm trái phiếu Chính phủ thì cần báo cáo Quốc hội từng dự án chi tiết, cụ thể hơn, đại biểu Quốc hội cũng cần giám sát chéo các công trình, nếu chỉ ngồi bàn giấy quyết thì thiếu chính xác”.
Đại biểu Võ Thị Dung (TP.HCM) bày tỏ: Chương trình mục tiêu quốc gia: nhiều chương trình không đến được với dân, có đến thì cũng không được bao nhiêu. Chi phí cho hành chính, hội thảo, tập huấn quá nhiều. Nhiều chương trình triển khai mà không màng đến hiệu quả. Có trường hợp lên miền núi, vùng đồng bào dân tộc ít người mà lại đi mở chương trình dạy nghề uốn tóc!
V.V.Thành – Lê Kiên – Mai Hương
TUỔI TRẺ
Xem thảo luận
*Lãnh đạo, điều hành chính sách kinh tế của đất nước giỏi quá nên giờ phải nâng trần nợ công, vay để chi tiêu, vay để trả nợ…? rồi ai là người sẽ trả những món nợ này ngoài đôi vai gầy guộc của người dân ?
Những khoản tiền vay trong nước, vay của nước ngoài nhưng sử dụng sai mục đích để tham nhũng tha hồ đục khoét xâu xé, mang đi biếu nước ngoài, biếu người tình, phá phách lãng phí.
Mua về những đống sắt vụn những con tầu ma những tập đoàn ung nhọt Vianashin, Lines… và hàng loạt những cỗ máy say tiền, đốt tiền vô tội vạ triền miên trong nhiều thập kỷ qua nên chúng ta hụt thu thâm thủng ngân sách và mãi vẫn là người đến sau ( nghèo ) mà chưa thoát ra được.
Ông Nguyễn Bá Thanh công khai nói rằng 5 nhiệm kỳ qua với 25 năm đủ cho Hàn Quốc chuyển mình từ nông nghiệp lạc hậu sang một đất nước công nghiệp hiện đại ! còn chúng ta nói mãi nói nhiều mà làm chưa được bao nhiêu về vấn đề Tham nhũng, cứ loay hoay luẩn quẩn và cứ mãi như thế. Tham nhũng là Nguyên nhân của nghèo đói, của sự chậm phát triển của sự lạc hậu, của sự khủng hoảng lòng tin, bởi vậy nên mấy năm nay dân không còn nhiều lòng tin vào đảng và chế độ vì chúng ta không loại trừ được tham nhũng ra khỏi đời sống xã hội. Lãnh đạo, quản lý , điều hành…quá yếu kém nên tiêu cực cứ mỗi ngày mỗi phát sinh, kinh tế ngày một đi xuống….làm không được thì xin nghỉ hay từ chức để người khác có đủ tài đủ đức lên giúp dân chứ sao lại cứ Cố vị ? tai sao không học hỏi Hàn quốc, Nhật hay Thái….họ có nhiều điểm tương đồng so với chúng ta tuy nhiên sao họ phát triển nhanh thế, đất nước của họ giầu có thế, dân họ sung sướng thế và sao người lãnh đạo của họ Tài thế đáng khâm phục thế, còn chúng ta sao ngược lại ?
————————————————-
Trần Hoàng: Trích “từ năm 2000 đến nay chi đầu tư phát triển tăng 3 lần, trong khi chi thường xuyên tăng 8 lần, điều đó cho thấy bộ máy quá lớn…cần tinh giản biên chế…”
-Theo đại biểu Nguyễn Lân Dũng trả lời phỏng vấn tháng 9-2013, hiện nay nhà nước phải trả lương cho 9 triệu công nhân viên chức.
=Theo Bộ Lao Động và Thương Binh Xã hội, cả nước hiện có hơn 8,8 triệu người có công với cách mạng , chiếm gần 10% dân số.
-Cũng theo Bộ LĐ và TBXH, chính phủ trả lương cho 4,7 triệu người hưu trí
Bộ trưởng Tài Chánh Vương Đình Huệ nói: Chính phủ trả lương cho 22 triệu người!
Tiến sĩ Tô Văn Trường nói chỉ trả lương cho 7 triệu
►Cứ mỗi 3 tháng, Việt Nam trả nợ 1 tỉ USD – Nợ công của VN lên tới 1,6 triệu tỷ đồng (2012
Posted in Quản Lý, Tham Nhung-Hoang Phí- Ăn Cắp | Leave a Comment »
Posted by hoangtran204 trên 30/10/2012
Theo Tiến sĩ Tô Văn Trường: “Mới đọc thông tin ông Bộ trưởng Tài Chánh Vương Đình Huệ báo cáo trước Quốc hội cho biết, do ngân sách năm 2013 khó khăn, Chính phủ đề nghị hoãn việc tăng lương tối thiểu cho 22 triệu công chức và người làm việc trong khu vực Nhà nước!” (Báo Mới )
Theo GS Nguyễn Lân Dũng, đại biểu quốc hội, cho biết VN có 9 triệu công chức lãnh lương.
Vậy 13 triệu công chức còn lại là ai? Có phải là trả lương cho đảng viên và những nguời KHÔNG làm trong khu vực nhà nước?
Ngoài ra, theo Bộ Lao Động và Thương Binh Xã hội, cả nước hiện có hơn 8,8 triệu người có công với cách mạng , chiếm gần 10% dân số.
(Nếu tính vào thời điểm 1975, thì con số này tương đương với 17-20% dân số có thân nhân đã chết trong chiến tranh Việt Nam 1954-1975. Đây chính là cái giá mà đảng CSVN đã gây 3 cuộc chiến tranh kể từ khi ngọn cờ đỏ sao vàng và cờ búa liềm cướp chính quyền ở Việt Nam 1945 và nhờ Trung Cộng mà chiếm được Hà Nội 1954.).
Chiến tranh VN đã chấm dứt hơn 37 năm rồi, mà số người có công với cách mạng vẫn còn quá cao. Chứng tỏ,có it nhất là 22-25% dân số người miền Bắc đã bị thương vong.
“Hiện nay, cả nước có trên 8,8 triệu đối tượng người có công (chiếm 10% dân số cả nước – Trần Hoàng). Trong đó, có hơn 1.146.250 liệt sĩ; trên 50.000 bà mẹ anh hùng, trong đó có hơn 3.000 Bà mẹ VNAH còn sống; trên 780.000 thương binh và người được hưởng chính sách như thương binh; 1.253 Anh hùng LLVT, Anh hùng lao động trong kháng chiến; 101.138 người có công giúp đỡ cách mạng; khoảng 187.000 người hoạt động kháng chiến bị nhiễm chất độc hóa học; 109.468 người hoạt động kháng chiến bị địch bắt tù đày… Hiện còn trên 1,4 triệu người có công đang được hưởng trợ cấp ưu đãi hàng tháng.
Cả nước có khoảng 7.000 công trình ghi công liệt sĩ, trong đó có khoảng 3.000 nghĩa trang liệt sĩ với tổng số trên 780.000 ngôi mộ; trong đó khoảng 303.000 ngôi mộ còn thiếu thông tin, hơn 208.000 hài cốt chưa phát hiện, tìm kiếm, quy tập được.” Baomoi.com và thanhhoa.gov.vn
Tô Văn Trường
Trên diễn đàn Quốc hội trong kỳ họp lần thứ tư – khóa XIII, khai mạc ngày 22/10 vừa qua, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trình bày báo cáo về tình hình kinh tế xã hội, thừa nhận có lỗi với Dân, Quốc hội, Đảng trong công tác quản lý điều hành là điều dễ hiểu. Ngoài các khuyết điểm của cá nhân người đứng đầu Chính phủ đã được thừa nhận, trong cơ chế còn nhiều khuyết tật của hệ thống chính trị, Thủ tướng cũng có thể làm tốt hơn nhưng rất tiếc ông đã không làm được. Trong đó, còn có nguyên nhân nhiều cộng sự của Thủ tướng thiếu hẳn khả năng kỹ trị, điển hình như các ông Đinh La Thăng, Vương Đình Huệ, Nguyễn Văn Bình vv…càng làm cho người dân mất lòng tin vào sự điều hành của Chính phủ.
Cách đây không lâu, tôi viết bài “Không chuẩn cần phải chỉnh” phê bình phát ngôn của ông Bộ trưởng Bộ Tài Chính Vương Đình Huệ đăng trên trang nhất báo Thanh Niên. Báo đã được in phát hành rộng rãi nhưng đến buổi trưa, người ta thương lượng với nhau xin rút bài báo ấy trên online vì ngại ảnh hưởng lớn đến uy tín vị thượng thư “tay hòm, chìa khóa” của đất nước.
Mới đọc thông tin ông Vương Đình Huệ báo cáo trước Quốc hội cho biết, do ngân sách năm 2013 khó khăn, Chính phủ đề nghị hoãn việc tăng lương tối thiểu cho 22 triệu công chức và người làm việc trong khu vực Nhà nước! Thế là mọi oán giận của người dân lại được dịp trút lên đầu ông Thủ tướng.
Thủ tướng nhận lỗi trước quốc hội
Người dân có quyền nghi ngờ các con số thống kê công khai ở xứ Đại Cồ Việt ta vì các con số nhảy múa, đá nhau, gây cảm giác khó tin cậy. Ngay cả trường hợp cho rằng con số 22 triệu người hưởng lương ngân sách là đúng cũng là quá nhiều!
Trước cách mạng tháng Tám, toàn Đông Dương chỉ có 5 ngàn viên chức ăn lương chính quyền thuộc địa, còn bây giờ…(22 triệu!)Thế thì ngân sách nào chịu nổi!? Hệ thống chính trị phình lớn, quá tải, bất cập như hiện nay tất cả đều đổ lên đầu tiền thuế của người dân có trách nhiệm lớn của Đảng (lãnh đạo tối cao và toàn diện)!
Mặt khác, nếu “chẻ hoe” con số theo báo cáo của ông Vương Đình Huệ, thấy ngay sự ngụy biện, cố tình lừa Quốc hội.
Nói có sách, mách có chứng, chúng ta cùng nhau xem lại bảng thống kê số người làm việc trong khu vực nhà nước in ở Niên giám thống kê 2011.
Từ bảng này, có thể thấy số người ăn lương ngân sách gồm quản lý nhà nước (kể cả bộ máy Đảng, các đoàn thể), an ninh, quốc phòng, giáo dục & đào tạo, khoa học & công nghệ, y tế, hành chính và dịch vụ hỗ trợ (1541,2+ 1731,8 + 220,2 + 480,8 + 32,3 nghìn người ), tổng cộng 4006,3 nghìn người. Xin lưu ý những người thuộc khu vực nhà nước, nhưng làm trong lĩnh vực sản xuất, kinh doanh thì không ăn lương từ ngân sách nhà nước.
Ngay ở Niên giám thống kê nói trên, con số sơ bộ năm 2011 tổng cộng cũng chỉ là 5250,6 nghìn người. Chắc chắn, nếu có tính cả những người hưởng lương hưu và những người được trợ cấp (người có công, thân nhân liệt sĩ vv…) cũng không thể đào đâu cho đủ con số 22 triệu người như ông Bộ trưởng Vương Đình Huệ đã “úm ba la” báo cáo trước Quốc hội?!
Ông Bộ trưởng đã quên rằng lương hưu do quỹ bảo hiểm xã hội chi trả phần lớn, còn khoản trợ cấp cho người có công, thân nhân liệt sĩ thường là nhỏ, nếu có tăng theo tỷ lệ tăng lương cũng không bao nhiêu so với tiền lương. Vì vậy, việc nhập tất cả vào số người được tăng lương và trợ cấp, coi như nhau là một cách dùng con số không sòng phẳng, cốt gây ấn tượng và biện hộ cho chủ trương hoãn tăng lương.
Bảng lao động 15 tuổi trở lên đang làm việc trong khu vực Nhà nước phân theo ngành kinh tế (trích từ số liệu thống kê trên trang mạng của Tổng cục Thống kê)
Trước đây khoảng 5 năm, số người hưởng lương hưu trí là 4 triệu người.
Nếu kiểm tra lại số liệu thống kê cũ xuất bản những năm 2005-2007, số người làm cho hành chính, hoạt động đảng, v.v năm 2005 không phải là 1568.5 mà thấp hơn nhiều (so với số của Tổng cục thống kê xuất bản hiện nay).
Chắc chắn người ta đã “xào nấu” lại con số cho mục đích riêng của mình.
Theo tôi hiểu, con số những người nhận lương của Nhà nước là:
1. Hành chính, công an, quân đội: 1,5 triệu.
2. Giáo dục: có thể đến 90% số 1,3 triệu (1 phần là giáo dục tư nhân)
3. Một số công chức y tế, nghiên cứu, nghệ thuật 0,2
4. Hưu trí: 4 triệu
Tổng cộng 7 triệu.
GDP = 122 tỷ US, khoảng 40% là đầu tư, trong đó từ Nhà nước là 30%.
Vậy đầu tư nhà nước là 122 x 0,4 x 0,3= 14,64.
Nếu lấy đi 20% để trả lương thì là 2,9 tỷ USD. Số này chia cho 7 triệu thì mỗi người được 418 USD.
Nếu chỉ 1/2 hay 1/4 cũng đã tốt chán.
Có nhiều giải pháp để tăng lương như rà soát tiết kiệm tối đa các khoản chi không cần thiết như: đi nước ngoài, hội họp, lễ hội, đầu tư vào các công trình chưa cấp bách, hiệu quả kinh tế không rõ lại tác động lớn đến môi trường, mạnh dạn cắt giảm biên chế ở nơi quá cồng kềnh, chồng chéo vv…
Nhìn ra thế giới ở các nước, vấn đề ưu tiên số 1 chỉ trả lương ngân sách cho công chức là khu vực thực sự cung cấp dịch vụ công cho dân. Ở ta, phải trả cả cho Đảng và các khối đoàn thể – là các nơi chỉ lãnh đạo chung chung và hô khẩu hiệu ( “bình hoa tốn kém” như nhận xét của Ts Lê Đăng Doanh), nên bộ máy phình ra hơn gấp 3 lần.
Đây là nguyên nhân cốt lõi nhất (thuộc lỗi hệ thống) khiến cho Chính phủ lúng túng không thể cải cách tiền lương được. Ông Bộ Nội vụ cứ múa may thế thôi, không thuộc tầm của mình cho nên nếu múa vụng mà hở bụng thì có lẽ chỗ này là chỗ “hàng lộ nhất”!
Vấn đề thứ hai được đặt ra, tại sao cứ phải đầu tư nhiều công trình quá mức, toàn khủng và dàn trải, chưa cấp bách, chưa rõ hiệu quả, chậm thu hồi, ngốn hết ngân sách? (mà không chịu tăng lương)
Phải chăng các công trình này chủ yếu là mảnh đất màu mỡ cho tham nhũng, lãng phí, mà không ưu tiên cho việc tăng lương theo thời hạn vừa đúng đạo lý, vừa hợp lòng dân?
Trong khi đó, rõ ràng là đời sống của người làm công ăn Lương ngân sách không được ưu tiên bằng các dự án (được hưởng %) nên người ta sẵn sàng trì hoãn lời hứa tăng Lương khi gặp khó khăn. Còn nói tăng lương thì phải in tiền là cách nói thiếu trách nhiệm chỉ làm tăng lạm phát, khổ người dân.
Trước đây, tôi đã viết một số bài liên quan đến kinh tế như “Đường sắt cao tốc kim tự tháp của Việt Nam”; “Đường sắt cao tốc và đằng sau các con số thống kê”; “Bài toán kinh tế dự án Bauxite Tây Nguyên”; “Nợ công đại vấn đề”; “Chỉ số GDP và ICOR” vv…để thấy sự khó tin của các con số biết “nhảy múa” ở xứ ta.
Nếu con số mà biết nói năng, không hiểu ông Bộ trưởng Vương Đình Huệ sẽ đối đáp ra sao nhỉ? Nói chung, thống kê ở Việt Nam vẫn còn mang nặng tính phụ họa cho chính sách của lãnh đạo Đảng và Nhà nước. Ở đây, vấn đề không may là Bộ trưởng họ Vương múa “vụng” nên bị “lộ” hàng!
Việt Nam ta như đang trong “cơn sóng cả”, sóng lớn xô đẩy nền kinh tế xã hội nghiêng ngả. Các chính sách ban hành ra thay đổi như có bàn tay ai cố tình cười trên nỗi khổ của người dân và doanh nghiệp, Ví dụ như chính sách về lãi suất ngân hàng cao nhất thế giới, chính sách thu – chi ngân sách, chính sách đất đai, chính sách độc quyền doanh nghiệp nhà nước (doanh nghiệp nhà nước là chủ đạo), chính sách “độc quyền vàng miếng SJC” vv…. Ai cũng biết là “duy ý chí” nhưng chẳng nhẽ cứ im lặng và đành bất lực đứng nhìn …
Viết đến đây, tự nhiên thấy mắt hoa, đầu váng, quyết định đóng bàn phím vì nhớ lời nhắn của Anh Bẩy Nhị, một người bạn đồng tâm:
“Tôi thật thông cảm và e ngại cho sức khỏe của anh. Bởi từ tôi suy ra mà biết: động não nhiều quá, nhất là những vấn đề …thì tổn thọ ghê lắm anh Trường ạ! Cuộc sống đi tới chầm chậm, “lừng lững” như nhà văn Nguyên Ngọc nói, mà ta nóng lòng chạy trước, nai lưng kéo chiếc xe đang đổ thì ích lợi gì?”.
————————————————————-
*Trần Hoàng: Thái Lan có dân số 64 triệu dân, nhưng chỉ trả lương cho hơn 2 triệu công chức, quân đội, và cảnh sát (theo World Bank 2008)
Cộng hòa XHCN Việt Nam có 87 triệu dân, nhưng phải trả lương cho một khối nhân lực khổng lồ 20-22 triệu người, bao gồm:
_7 triệu công chức, bộ đội, công an
_Trả lương cho hàng triệu đảng viên đảng CSVN làm việc song song với bộ máy hành chánh của nhà nước (thành ủy, tỉnh ủy, quận ủy…ban Tuyên Giáo Trung ương, ban tuyên giáo cấp thành phố, tỉnh, huyện, phường, xã, ấp…)
_8,8 triệu người có công với cách mạng, chiếm 10% dân số cả nước
_4,7 triệu người hưu trí
Thế nhungư Bộ trưởng tài chánh Vương Đình Huệ nói chính phủ phải trả lương tới 22 triệu người! Mời các bạn đọc các bài báo dưới đây để hiểu thêm:
“Báo cáo Thủ tướng ‘một xã có 500 cán bộ’ . Thứ trưởng Nội vụ Trần Anh Tuấn vừa có văn bản gửi tỉnh Thanh Hóa đề nghị báo cáo về việc một xã ở tỉnh này được cho là có tới 500 cán bộ…
Theo thống kê của Vụ Chính quyền địa phương, Bộ Nội vụ, hiện cả nước có khoảng 130.000 thôn. Số cán bộ thôn trên cả nước là hơn 570.000, nếu tính cả cán bộ xã khoảng 770.000 người.
Thông thường mỗi thôn có 3 cán bộ là trưởng thôn, bí thư chi bộ và công an viên. Tuy nhiên, trên thực tế, thôn còn có cán bộ của các tổ chức chính trị xã hội, an ninh, trật tự… và tổng cộng cả nước hiện có hơn 900.000 cán bộ không chuyên trách ở cấp xã, thôn.
…Xã Quảng Vinh có có 15 thôn, 9.500 dân nhưng số cán bộ xã, thôn ước chừng lên tới 500 người…Mỗi năm xã này thu ngân sách chỉ khoảng 400 triệu đồng, để chi trả cho bộ máy cán bộ khổng lồ hiện tại, vì ngân sách không có nên xã phải bắt người dân đóng góp bằng thóc.” (vnexpress.net)
2. “…mức chuẩn để xác định các mức trợ cấp, phụ cấp ưu đãi đối với người có công với cách mạng là 1.110.000 đồng, thay vì mức 876.000 đồng quy định tại Nghị định 52/2011/NĐ-CP.
Chính phủ vừa ban hành Nghị định 47/2012/NĐ-CP quy định mức trợ cấp, phụ cấp ưu đãi đối với người có công với cách mạng. Theo đó, mức chuẩn để xác định các mức trợ cấp, phụ cấp ưu đãi đối với người có công với cách mạng là 1.110.000 đồng, thay vì mức 876.000 đồng quy định tại Nghị định 52/2011/NĐ-CP.” 31-5-2012 congannghean.vn
———————————-
*Lái xe lên chức Phó Chánh Văn Phòng Huyện có nhiệm vụ là: quản lý 3 chiếc xe, bưng cơm nước mỗi khi có khách.
http://vtc.vn/xa-hoi/lai-xe-lam-pho-chanh-van-phong-bo-nhiem-can-bo-nang-chu-tinh-585580.html
*
Posted in Chien Tranh Viet Nam, Quản Lý | 24 Comments »
Posted by hoangtran204 trên 05/12/2010
Thứ Tư, 24/11/2010, 09:17 (GMT+7)
TT – Chiều hôm qua, câu chuyện về ”hố tử thần” tại TP.HCM đã được đại biểu Phạm Phương Thảo mang đến Quốc hội bằng một câu chất vấn dành cho Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải Hồ Nghĩa Dũng.
Từ tháng 7-2010 đến giờ, số “hố tử thần” xuất hiện tại TP.HCM đã lên tới 44 cái (lúc bà Thảo hỏi ông Dũng, mới có 42 cái). Lúc đầu còn ít, bây giờ thì cứ mỗi ngày một hoặc hai cái, đều đều.
Bạn đọc vẫn kiên nhẫn báo tin và tòa soạn cũng kiên nhẫn cử phóng viên đi ghi nhận và… kiên nhẫn đăng báo một vấn đề cứ lặp đi lặp lại. Tòa soạn đã phải đặt ra câu hỏi cho chính mình: liệu có cần thiết đăng tuần tự mỗi ngày một vài cái hố như vậy hay không, khi có thể sẽ còn nhiều hố nữa xuất hiện vì… cái cơ chế của chúng ta hiện nay.
Cơ chế đó là gì?
Theo đại biểu Phạm Phương Thảo, đó chính là sự phân công chồng chéo, cắt khúc của bộ máy chính quyền mà chắc chỉ ở nước ta mới có:
1./ đường nội ô tại các tỉnh thành thì giao cho ngành (sở) xây dựng quản lý,
2./ còn đường nông thôn thì ngành giao thông quản lý,
3./ đường hẻm thì quận huyện (quản lý),
4./ còn quốc lộ và đường cao tốc thì thuộc về Bộ Giao thông vận tải.
Quả là sự phân công phân nhiệm rối rắm.
Chính thực tế kỳ lạ này đã tạo ra tình trạng khó xử cho các cơ quan công quyền tại TP.HCM: quyền quản lý đường phố và kết cấu hạ tầng ngầm bên dưới chúng thuộc về Sở Xây dựng, nhưng trong thời gian qua sở này quản mà không quản bởi chỉ riêng việc quản lý lĩnh vực nhà cửa, cơ quan này đã đủ mệt, nói gì đến đường sá và nhất là họ không có chuyên môn trong lĩnh vực này.
Khi Sở Xây dựng đã buông và không có đầu mối quản lý nào làm nhạc trưởng điều hành nên các chủ đầu tư và đơn vị thi công cùng các ngài tư vấn giám sát các dự án đào đường, vì thế cứ ”vô tư“ đào bới và tái lập mặt đường theo kiểu thiếu trách nhiệm mà chẳng sợ ai. Hàng trăm kilômet đường phố bị đối xử kiểu như thế mà không xuất hiện “hố tử thần” mới là chuyện lạ. Trong khi đó, thanh tra giao thông rành chuyên môn cầu đường chỉ biết bực tức đứng ngó vì có muốn làm gì cho phải đạo cũng phải hỏi ý kiến thanh tra xây dựng!
Cơ chế là do con người đẻ ra. Thế cho nên tại diễn đàn Quốc hội, bà Thảo không chỉ chất vấn Bộ trưởng Hồ Nghĩa Dũng mà còn hỏi cả bộ trưởng Bộ Xây dựng và Bộ Nội vụ, tức là hỏi những đơn vị liên quan đến việc tạo lập cơ chế ấy để mong có sự sửa chữa hợp lý, vì chính quyền TP.HCM đã kiến nghị Chính phủ thay đổi cơ chế đó từ khá lâu nhưng không được đoái hoài.
Bộ trưởng Hồ Nghĩa Dũng đã phải thừa nhận ngay tại Quốc hội rằng: ”Đại biểu Phạm Phương Thảo nói hoàn toàn chính xác”. Như vậy hi vọng lần này câu chuyện “hố tử thần” sẽ được giải quyết triệt để từ cái cơ chế sinh ra nó!
NGUYỄN VỸ DU
http://tuoitre.vn/Chinh-tri-Xa-hoi/Thoi-su-suy-nghi/412555/Chinh-xac.html
Posted in Quản Lý, Thuật Lãnh Đạo: Không Hộ khẩu không lọan | Leave a Comment »
Posted by hoangtran204 trên 26/08/2010
Điều khó lý giải: Tại sao trong khi hàng loạt tàu đóng mới không bán được, hoặc chỉ chạy một vài chuyến rồi đắp chiếu, thì Vinashin lại liên tục “cõng” hàng núi tiền ra nước ngoài để mua hàng loạt những con tàu nát, mà lại mua với giá cao vời vợi?
Vinashin mua hay tàu cũ về dùng?
Theo một số chuyên gia sành sỏi về hàng hải và môi giới tàu biển: Với nước ngoài, tàu mới đóng luôn rõ ràng một mức giá nhất định, khi mua không thể nâng giá được. Còn các loại tàu cũ thì giá cả vô chừng, chủ tàu chỉ cần số tiền mình cần bán, người mua muốn nâng lên bao nhiêu thì… tùy! Thông thường, khoản chênh lệch này sau đó người bán và môi giới tàu thanh toán lại cho người mua tại một địa điểm trung gian.
Phải chăng chính vì điều này nên Vinashin chỉ thích mua về toàn những con tàu cũ nát?
Chỉ biết rằng, thực tế ông Trần Văn Liêm khi còn là Tổng giám đốc Công ty vận tải viễn dương Vinashin, đã cùng với Giang Kim Đạt (Trưởng phòng khai thác) liên tục ra nước ngoài mua 10 con tàu biển cũ và 1 phà biển Hoa Sen đầy tai tiếng. Hiện đang có dư luận trong nội bộ Vinashin rằng: Giang Kim Đạt đã lập một công ty tại Singapore. Và dấu hỏi về các khoản chia lợi, mua tàu, thuê tàu… phải chăng đã thông qua điểm trung gian này?
Dấu hiệu khuất tất trong việc mua và sửa chữa, nâng cấp con tàu Hoa Sen đầy tai tiếng mà báo chí nhắc đến nhiều lần là một điển hình. Hoa Sen thực chất chỉ là một chiếc phà chạy biển với thiết kế gần 20 phòng có giường ngủ, không có nhà vệ sinh trong phòng (trừ các phòng thủy thủ đoàn), gần 400 ghế ngồi, 1 căng tin bán thức ăn nhanh và giải khát, 2 sàn chứa tổng cộng 120 chiếc xe tải. Vậy nhưng ngay khi mua về, ông Liêm cho lắp thêm mỗi phòng 2 giường tầng rồi quảng cáo là tàu khách với sức chở 1.000 khách + 500 xe ô tô !
Đáng chú ý hơn: Chiếc phà biển này trước đó được Công ty Caronte & Tourist khai thác ở miền Trung nước Ý. Sau sự cố 2 lần bị nứt đôi đáy tàu (đã được hàn lại), họ đã ngừng khai thác và trả lại cho chủ tàu Lavartina Transporti Bari, với nguyên nhân xác định là do lỗi thiết kế sai. Theo các chuyên gia hàng hải, việc nứt đáy liên tục, có hệ thống thì không đủ tiêu chuẩn an toàn để đưa vào khai thác.
Vậy mà không hiểu sao khi đích thân đi mua con tàu này, ông Liêm và ông Đạt đã gần như bỏ qua tất cả các quy trình thông thường tuyệt đối phải tuân thủ trước khi quyết định mua một con tàu biển: Dự toán kinh tế khai thác con tàu định mua, giá cước thu được trừ đi các chi phí; thuê đơn vị giám định độc lập toàn bộ chất lượng con tàu (hoặc cử nhân viên kỹ thuật cùng giám định), kiểm tra hồ sơ lý lịch sự cố tàu; thuê thợ lặn khảo sát quay camera kiểm tra đáy tàu, chân vịt… Nếu tuân thủ các khâu này, chắc chắn sẽ phát hiện ra những vết nứt đáy tàu được hàn lại.
Về giá mua, ngay tại thời điểm mua (15-10-2007), theo đánh giá của các chuyên gia và một số thuyền trưởng: chiếc phà biển này chỉ nhỉnh hơn giá bán sắt vụn cỡ 20%, tức không quá 10 triệu USD. Thế nhưng rất bất ngờ khi ông Liêm và ông Đạt đã mua nó với giá 60 triệu EURO. Và tổng chi phí cho con tàu này đến nay đã lên tới trên 1.500 tỷ đồng. Nhưng nếu cưa bán sắt vụn thì cũng chỉ thu được không quá 100 tỷ đồng.
Không chỉ có tàu Hoa Sen, 2 con tàu khác là Vinashin Eagle và Vinashin Phonenic cũng được “cõng” về với giá gần 42 triệu USD (629,4 tỷ đồng). Khi bị bắt giữ tại Trung Quốc chỉ vì công ty viễn dương Vinashin nợ 13 triệu USD, nhưng không dám chuộc về, bởi bỏ ra 13 triệu USD kéo tàu về thì bán cả hai con tàu đó cũng không thu được tới 13 triệu USD.
Có lẽ điều này đã lý giải vì sao tổng nguồn vốn nhà nước chuyển công ty viễn dương Vinashin gần nửa tỷ USD bị bốc hơi gần hết.
nguồn TỔ PHÓNG VIÊN ĐIỀU TRA
———
04/09/2010 – 12:22 AM
Theo cơ quan công an, trong thời gian làm tổng giám đốc Tổng Công ty Công nghiệp tàu thủy Nam Triệu, ông Trần Quang Vũ cùng với Phạm Thanh Bình lập dự án hoán cải tàu Bạch Đằng Giang để thế chấp hơn 106 tỉ đồng. Sau đó con tàu này đã phải phá dỡ, bán sắt vụn đúng như mục đích ban đầu của Vinashin khi mua nó, làm thất thoát tài sản nhà nước.
Ký hợp đồng mua tàu cũ nát trước khi lập dự án
Sau khi lập dự án hoán cải tàu, ông Trần Quang Vũ đã dùng tàu này mang thế chấp ở Công ty Tài chính thuộc Vinashin để vay 106 tỉ đồng từ nguồn vốn trái phiếu quốc tế của Chính phủ. Khi con tàu không sử dụng được, ông Vũ cho phá dỡ tàu Bạch Đằng Giang để bán sắt vụn. Việc làm trên của ông Vũ chưa được sự đồng ý của lãnh đạo Tập đoàn Vinashin và cũng không thông báo cho Công ty Tài chính là đơn vị nhận thế chấp tàu biết. Toàn bộ số tiền bán sắt vụn từ tàu Bạch Đằng Giang cũng không hoàn trả cho Công ty Tài chính. Hậu quả là tài sản nhà nước thế chấp bị mất. Như vậy hành vi vi phạm của ông Vũ đã gây hậu quả kinh tế đặc biệt nghiêm trọng.
Trong việc mua tàu cao tốc Hoa Sen, công an cũng xác định ông Trần Văn Liêm, nguyên trưởng Ban kiểm soát Tập đoàn Vinashin, khi làm tổng giám đốc Công ty TNHH một thành viên vận tải Viễn Dương Vinashin đã được Phạm Thanh Bình giao làm chủ đầu tư dự án mua tàu cao tốc Hoa Sen. Việc này là trái với ý kiến chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ nêu trong công văn ngày 12-4-2007 và công văn ngày 13-7-2007 của Văn phòng Chính phủ. Mặt khác, trong quá trình mua tàu, ông Liêm đã không tổ chức chào hàng cạnh tranh, ký hợp đồng mua tàu trước khi lập dự án. Không khảo sát kỹ thuật trước khi nhận tàu… Hậu quả là khi nhập về thì bị nứt đáy phải sửa chữa, hoạt động kinh doanh không hiệu quả, gây thiệt hại kinh tế đặc biệt nghiêm trọng.
Nhập nhà máy điện độc hại
Theo Cơ quan an ninh điều tra, dù biết Chính phủ không cho phép thực hiện đầu tư xây dựng dự án Nhà máy nhiệt điện Sông Hồng (Nam Định) nhưng ông Phạm Thanh Bình, ông Nguyễn Văn Tuyên – nguyên tổng giám đốc Công ty Cổ phần Công nghiệp tàu thủy Hoàng Anh và ông Nguyễn Tuấn Dương – nguyên chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Cổ phần Đầu tư Cửu Long, đồng thời là nguyên tổng giám đốc Công ty TNHH một thành viên Thép Cái Lân Vinashin, vẫn quyết định xây dựng nhà máy nói trên.
Ông Nguyễn Tuấn Dương, nguyên chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Cổ phần Đầu tư Cửu Long (trái). Ông Trần Quang Vũ, nguyên tổng giám đốc điều hành Vinashin.
Theo đó, ông Bình giao cho đơn vị của ông Tuyên làm chủ đầu tư, còn đơn vị của ông Dương làm tổng thầu. Căn cứ vào đó, hai cá nhân trên đã quyết định mua hai nhà máy nhiệt điện cũ từ những năm 1960 của Hàn Quốc và đã ngừng hoạt động từ năm 2004. Điều đáng nói là các biến thế của hai nhà máy nhiệt điện trên đều có chứa các chất độc hại, đã bị chính phủ Hàn Quốc cấm xuất, chính phủ Việt Nam cấm nhập. Tuy nhiên, ông Tuyên và Dương đã sử dụng giấy tờ giả mang danh Bộ Tài nguyên và Môi trường, Bộ Công thương để nhập số thiết bị trên về Việt Nam gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng…
Tàu 1.300 tỉ đồng có thể đưa ra bán sắt vụn Hiện tàu Hoa Sen đã được Chính phủ giao cho Tổng Công ty Hàng hải Việt Nam quản lý và công ty này cho rằng con tàu có vốn đầu tư quá lớn, 1.390 tỉ đồng. Chi phí chạy tàu đã mất 1,4-1,5 tỉ đồng/ngày, trong đó tiền dầu đã ngốn 1,2 tỉ đồng nên nếu chạy từ Hải Phòng vào Nam thì cước vận tải thu lại không thể bù nổi. Công ty dự kiến thay vì vận tải hành khách sẽ sử dụng tàu như một tàu phục vụ du lịch biển, hải đảo, chiến lược quốc phòng… Ngoài ra, đơn vị cũng để ngỏ khả năng đưa “khách sạn 3 sao trên biển” ra bán sắt vụn. |
NHÓM PHÓNG VIÊN
Posted in Kinh Te, Quản Lý | Leave a Comment »