Trần Hoàng Blog

Archive for Tháng Mười Một, 2013

►Thư kêu cứu khẩn cấp của gia đình thầy giáo Đinh Đăng Định

Posted by hoangtran204 trên 30/11/2013

Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 30/11/2013

THƯ KÊU CỨU KHẨN CẤP

Của gia đình Thầy giáo Đinh Đăng Định

Kính gửi:

– Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước;
– Các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước có lương tri;
– Các nhân sĩ, trí thức, các tín đồ, tôn giáo và mọi tầng lớp nhân dân yêu chuộng Sự thật – Công lý – Hòa bình;
– Các tổ chức trong và ngoài nước.

Tôi là Đặng Thị Dinh, thường trú tại 214, khối 4, thị trấn Kiến Đức, huyện Đắk’R Lấp, tỉnh Đắk Nông. Cùng các con là Đinh Phương Thảo, Đinh Thúy An, Đinh Thúy Nga xin gửi đến quý vị lời kêu cứu khẩn cấp sau đây:

Chồng tôi, ông Đinh Đăng Định, nguyên là một giáo viên Trung học phổ thông, bộ môn Hóa học, đã bị cáo buộc tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88 Bộ Luật hình sự với bản án “bỏ túi” 6 năm tù giam. Ông đang thụ án tại trại giam An Phước, đóng trên địa bàn tỉnh Bình Dương. Ông bị tù vì lương tâm ông đã dám cất lên tiếng nói trung thực đối với các vấn đề cấp thiết của đất nước. Việc bỏ tù ông là hành vi vi phạm nhân quyền nghiêm trọng của hệ thống chính quyền Việt Nam.

Hiện ông Đinh Đăng Định đang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối do không được phát hiện bệnh và điều trị kịp thời theo đúng chuyên khoa.

Kính thưa quý ông bà, thưa quý anh chị em,

Với tình trạng sức khỏe đặc biệt nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ông Đinh Đăng Định chồng tôi đã không được điều trị đúng với căn bệnh ung thư hiểm nghèo này. Cụ thể, sau phẫu thuật chồng tôi cần phải hóa trị 8 đợt liên tiếp, mỗi đợt kéo dài 22 ngày.

Ngày 4/11/2013, chồng tôi trải qua đợt hóa trị đầu tiên, với thể trạng rất yếu, đã xảy ra các phản ứng phụ của thuốc nhưng đã không được chăm sóc điều trị và đột ngột bị đưa về trại giam mà không có một lời căn dặn thăm hỏi của bác sĩ điều trị. Một lần nữa nhà cầm quyền Việt Nam công khai vi phạm nhân quyền một cách trắng trợn.

Đợt hóa trị lần thứ 2, trại giam đưa ông Đinh Đăng Định nhập viện vào ngày 25/11/2013. Nhưng đến 8h sáng ngày 28/11/2013, trại giam đã phối hợp với bệnh viện đưa chồng tôi trở lại trại giam trong tình trạng ông Định sức khỏe kiệt quệ do vừa truyền hóa chất. Trong quá trình điều trị bác sĩ không hề quan tâm tới tình trạng sức khỏe của bệnh nhân Định.

Ông Đinh Đăng Định đã trải qua 2 lần hóa trị nhưng cả 2 lần đều không hề được tuân theo bất kỳ phát đồ điều trị nào. Gia đình chúng tôi hết sức bất bình trước việc làm vô lương tâm của ekip bác sĩ điều trị và hành vi vô nhân đạo có hệ thống của nhà cầm quyền. Có thể thấy rằng, hệ thống nhà cầm quyền Việt Nam đang trừng trị những tù nhân lương tâm như chồng tôi một cách thô bạo bằng việc điều trị cầm chừng như trên.

Gia đình chúng tôi khẳng định rằng, cơ sở vật chất trong trại giam không bao giờ đáp ứng đủ để điều trị và chăm sóc một bệnh nhân đang bị ung thư hiểm nghèo như ông Định. Không những vậy, ông Định còn bị trại giam cắt hết toàn bộ thuốc trị bệnh cũng như các loại thuốc bổ cho sức khỏe chồng tôi. Một lần nữa, gia đình chúng tôi vô cùng phẫn nộ trước việc đối xử thô bạo của chính quyền Việt Nam đối với tù nhân lương tâm như chồng tôi.

Gia đình chúng tôi đã làm đơn đề nghị được miễn thi hành án tù vì mắc bệnh hiểm nghèo theo Điều 57 khoản 1, Bộ luật Hình Sự, nhưng trại giam đã trả lời từ chối.

Đến ngày 13/11/2013, gia đình chúng tôi tiếp tục làm đơn tạm hoãn thi hành án tù vì bệnh nặng theo Điều 61 và Điều 62 Bộ luật Hình sự nhưng đến nay chưa có hồi âm.

Thưa quý ông bà, thưa quý anh chị em, Gia đình chúng tôi khẩn thiết gửi lá thư cầu cứu này đến các cá nhân, các tổ chức trên toàn thế giới vì hòa bình, công lý và lòng nhân đạo, xin hãy cùng lên tiếng với chính phủ Việt Nam để ông Đinh Đăng Định có thể trở về với gia đình và được điều trị theo đúng chuyên khoa. Thời gian cho ông Định không còn nhiều, vì lương tri con người, xin hãy cứu lấy người tù nhân lương tâm nhà giáo Đinh Đăng Định để ông có thể kéo dài sự sống.

Trân trọng cảm ơn quý ông bà, quý anh chị em.

Kính thư,
Đặng Thị Dinh

—————————————————————

►Xin hãy nhân đạo mà thả tự do cho bố tôi và tất cả các Tù Nhân Lương Tâm trên đất nước đau khổ này

Đinh Phương Thảo

Tác giả gửi tới Dân Luận

26-11-2013

Lại thêm một người Tù Nhân Lương Tâm nữa đã ra đi trong ngục tối! Nhận được hung tin  (tù nhân lương tâm Bùi Đăng Thủy qua đời trong trại tù  ở Tỉnh Đồng Nai) mà trong lòng tôi thấy nghẹn, không thể cất lên thành lời. Cầu mong linh hồn người quá cố được siêu thoát, cầu cho vong linh của người quá cố bảo vệ che chở cho sinh mạng của bố con và những người Tù Nhân Lương Tâm khác đang chịu cảnh đọa đày.

Cái chết của tù nhân Bùi Đăng Thủy, Trương Văn Sương, và Nguyễn Văn Trại, và những tù nhân lương tâm khác thực sự đã làm cho tất cả những ai yêu chuộng công lý hòa bình phải bật khóc. Vâng, không khóc sao được, khi đã 38 năm kể từ ngày “nước nhà thống nhất” mà vẫn còn cảnh ai oán bi thương trên khắp đất nước này. Họ gầy gò, họ nhỏ bé, họ đau đớn, bệnh tật và họ chêt trong cô đơn, không người thân thích. Những con người này, liệu họ còn có khả năng gây nguy hại gì cho đất nước, vậy tại sao các vị lãnh đạo nhà nước còn cầm tù họ? Nhưng các vị có biết không, nếu các vị còn cầm tù họ, thì bạo quyền của các vị chỉ có thể giam cầm thân xác con người ta thôi, nhưng không thể nào giam cầm được ý chí và tâm hồn của họ. Mãi mãi không bao giờ!

Bố tôi cũng thế, ông chỉ đơn giản là một con NGƯỜI đúng nghĩa, không thể không lên tiếng trước những bất công xã hội, không thể im lặng trước những vi phạm, chà đạp nhân quyền, cho nên bố tôi đã cất lên tiếng nói. Bố góp ý phê bình công tác giáo dục của tỉnh Đắk Nông nơi mà bố đang công tác, thì bị người ta đe dọa cho nghỉ việc. Bố kêu gọi nhà nước chính quyền ngừng khai thác boxit Nhân Cơ – Đăk Nông, thì bị công an mời đi làm việc. Bố không tham gia bất kỳ một tổ chức, đảng phái chính trị nào cả. Ấy vậy nhưng người ta vẫn bất công, vẫn ngồi lên luật pháp và giáng cho bố bản án 6 năm tù đầy nghiệt ngã. Có nơi nào trên thế giới này như đất nước tôi không?

Còn nhớ, vào tháng 10/2010, trong ngày lễ tốt nghiệp đại học của con, đã không có bố mẹ đến dự. Ngày đó, con đã vô tình khi không biết thời gian con ở Sài Gòn học hành, là cũng bằng ấy thời gian bố bị chính quyền địa phương gây khó dễ, cản trở. Con không biết ngày con tốt nghiệp cũng là ngày mà chế độ này huy động một lực lượng hùng hậu đến bao vây nhà ta, đến đánh cướp cái máy tính là tài sản bố mua cho con để phục vụ con học tập. Để rồi một năm sau, cũng vào một ngày tháng 10/2011, sau cái ngày nghe tin nhà độc tài Gaddafi bị tiêu diệt, thì họ lại dùng đội quân hùng hậu ấy đến để bắt bố. Ngày ấy, con cũng đã không có mặt ở nhà để chứng kiến. Mẹ và em đã tan nát cõi lòng khi nhìn thấy cảnh người ta bắt bố đi khi bữa cơm chiều mẹ còn chưa kịp chuẩn bị cho bố…

Bố bị tạm giam, bố bị người ta đánh đập trong nhà tù, bố tuyệt thực trong tù, bố đã phải mấy lần đi cấp cứu ở trạm y tế trại giam; mẹ và các con ở bên ngoài thì bị khủng bố tinh thần, không hay biết tình cảnh bố trong trại tạm giam như thế nào; thậm chí người ta còn đưa bố đi bệnh viện tâm thần Biên Hòa nhằm thực hiện một âm mưu bẩn thỉu. Cái lần người ta đưa bố đi bệnh viện tâm thần Biên Hòa, con may mắn được một bác tốt bụng liên lạc báo tin, con và mẹ tức tốc đến. Phải khó khăn lắm mới xin được gặp bố. Người trong song sắt bệnh viện, người ngoài song, được gặp bố mà sao lòng đau quá đỗi. Bố con đây – người thầy giáo mẫu mực mà chúng con hằng kính yêu – một người tâm trí sáng suốt tỉnh táo mà sao lại ở chung với các bệnh nhân tâm thần thế này. Một buổi sáng thứ 7, con và em lóc cóc đến bệnh viện tâm thần mong sao gặp bố, thì được thông báo người ta đã đưa bố về trại giam rồi. Con và em chỉ còn biết ôm nhau mà khóc, vô phương quá, quẫn bách quá. Họ đưa bố đi đâu, và làm gì đều trong âm thầm lặng lẽ.

Những tưởng hết 4 tháng tạm giam, họ sẽ đưa bố về. Con, mẹ và các em đã hí hửng lên kế hoạch đón bố để về nhà ăn tết. Nhưng không, họ lại đưa thêm quyết định tạm giam bố thêm 4 tháng nữa và không những thế, họ còn ra quyết định khởi tố bố.

Phiên tòa sơ thẩm của bố, không có luật sư bào chữa, không có bạn bè, không có  anh em họ hàng, chỉ có mẹ và em – 2 con người nhỏ bé đến tội nghiệp trước đám đông bạo quyền. Một phiên tòa bỏ túi với bản án định sẵn: 6 năm tù cho một nhà giáo yêu nước! Trước tòa bố khẳng khái tuyên bố mình vô tội và yêu cầu được trả tự do, bồi thường tài sản đã bị mất. Nhưng tiếng nói của một mình bố không thể ngăn nổi sức mạnh của đội quân hùng hậu ngoài kia.

Phiên phúc thẩm, bố đã có luật sư Thanh Lương, ngoài mẹ và em còn có con và cô Bé đến dự phiên tòa. Phiên tòa vẻn vẹn chưa đầy 2 tiếng. Vẫn công an sắc phục cũng như thường phục, an ninh, dân phòng đông đúc, bố vẫn tuyên bố mình vô tội, yêu nước không có độc quyền. Nhưng, vẫn không thể thay đổi được gì. Bản án đã được các thế lực mà bố-con-chúng ta không bao giờ thấy mặt-định sẵn rồi. Con đã gào thét lên khi thấy họ đánh dùi cui vào đầu bố để đưa bố vào xe bít bùng; trong khi mẹ thì bị 4 người lính cơ động to khỏe bẻ quặp tay, khóa chặt mẹ lại.

Sau phiên phúc thẩm của bố, con lại vội vã thu xếp cho một chuyến công tác 6 tháng xa nhà. Trong thời gian ấy thì mẹ báo cho con biết rằng bố đã bị chuyển đến trại giam An Phước, thuộc địa bàn tỉnh Bình Dương. Bố thường xuyên bị đau phải cấp cứu. Sau 6 tháng con trở về, đi thăm gặp bố được 2 lần, chuẩn bị đi thăm bố lần thứ 3 thì nhận được hung tin bố lâm trọng bệnh: Bác sỹ bảo bố có khối u rất to trong dạ dày, 80% là ung thư ác tính!

Trước ngày bố lên bàn phẫu thuật, mẹ như người mất hồn. Mẹ gầy mòn héo hon. Nhưng mọi người đều tin rằng bản năng của bố sẽ giúp bố vượt qua cuộc đại phẫu. 5h chiều hôm ấy, nhìn thấy bố yếu ớt thều thào trong phòng hồi sức cấp cứu, con vừa mừng vì bố đã hồi tỉnh sau cuộc phẫu thuật kéo dài hơn 5 giờ đồng hồ để cắt bỏ đi 3/4 dạ dày, vừa lo lắng liệu với sức khỏe sau cuộc đại phẫu thì bố làm sao có thể chống chọi khi không có người thân ở bên chăm nom. Nỗi lo lắng ấy càng tăng lên khi mẹ hỏi bác sỹ kết quả xét nghiệm khối u của bố. Phải năm lần bảy lượt mẹ đi hỏi, vị bác sỹ mới dám hé lộ một chút thông tin: Bố bị ung thư, khối u đã di căn đến các hạch trong cơ thể!

Một lần nữa mẹ như người mất hồn, mẹ lắp bắp bối rối khi báo hung tin cho bố. Những tưởng bố sẽ ngã, nhưng không. Bố lại bình tĩnh đón nhận đến không ngờ. Chính bố còn khuyên mẹ, động viên con và các em cố gắng vì “còn nước còn tát”. Bố bảo ”còn rừng thì không sợ thiếu củi”. Chính bố lại là người tiếp thêm động lực cho mẹ và các con. Mặc dù xung quanh bố, lúc nào cũng có 5 vị cán bộ đại diện cho công quyền canh giữ chặt chẽ; mặc dù mỗi lần con đến thăm gặp bố, họ đều mang máy quay phim ra thu âm, ghi hình con- đến mức con phải cảm thấy khó chịu.

Một lần khi mẹ vào thăm gặp bố, bố đùa bảo, nếu ông trời không thương, mà bố phải chết, thì hãy hỏa táng bố và mang tro rải xuống sông Sài Gòn, để hồn bố được chu du khắp đất nước. Nghe mẹ nói lại như thế mà con nấc nghẹn. Nhất định bố không thể chết được, bố ơi. Trời không phụ người hiền, nhất định bố sẽ khỏi bệnh, bố ạ.

Bố vừa truyền hóa chất được một lần, bị tác dụng phụ của thuốc, bố ói mửa liên miên, nửa đêm lên cơn đau bụng, đổ mồ hôi như tắm, phải gọi bác sỹ trực đến cấp cứu. Ấy vậy nhưng trại giam lại đột ngột cho xe đến đưa bố về trại. Đột ngột đến mức cả mẹ, cả con, và ngay cả bố còn không thể tin được. Chẳng kịp chuẩn bị gì cho chuyến trở về trại giam của bố cả. Con được mẹ báo tin, từ nơi làm việc vội thuê xe ôm đến bệnh viện. Khi đến nơi, chỉ kịp thấy xe cứu thương lao ra từ cổng bệnh viện. Con chạy theo, gào thét và bất lực.

Cái cách mà trại giam phối hợp với bệnh viện đón bố về, còn hơn quân ăn cướp, vội vã, và bí mật. Thậm chí vị bác sĩ trực tiếp điều trị cho bố cũng không đến căn dặn, động viên bố lấy một lời. Có một nỗi sợ hãi vô hình nào đó đã khiến bác sỹ ấy không dám đến gặp và căn dặn bố nên con cũng không trách vị ấy được. Họ đều làm theo chỉ đạo cả.

Nhưng con trách chế độ này sao vô nhân đạo quá đỗi. Bố bệnh tình đến mức này rồi mà họ còn không buông tha. Mẹ đã viết đủ các lá đơn, gửi đến tất cả các cơ quan hữu quan, từ đơn đề nghị miễn chấp hành án họ trả lời bố chưa đủ điều kiện để miễn; mẹ viết đơn xin hồ sơ bệnh án của bố, trại giam bảo họ không có thẩm quyền giải quyết. Mẹ viết tiếp đơn đề nghị tạm hoãn chấp hành án phạt tù để xin cho bố về nhà chữa bệnh; trong khi chứng bệnh ung thư di căn của bố vẫn đang phát triển trong người thì câu trả lời của các cấp thẩm quyền đến nay vẫn bặt vô âm tín. Không biết nơi đâu, cấp có thẩm quyền nào, thế lực vô hình nào chịu trách nhiệm cho sinh mạng của bố đây?

Có một lần, một bác sỹ bạn của bố đến bệnh viện thăm, tuy không được gặp bố, chỉ được đứng từ rất xa quan sát bố; nhưng bằng kinh nghiệm bác sỹ lâu năm, người bạn ấy nói với mẹ là bố bị ung thư giai đoạn 4 rồi. Về nhà, con mở lọ thuốc mà bệnh viện dùng để hóa trị cho bố ra đọc, thì thấy thuốc ấy để dùng cho người ung thư di căn giai đoạn 3… Dù bệnh tình của bố bị bưng bít, bị giấu nhẹm nhưng qua những lần thăm gặp bố, bằng trực giác, mẹ và con cảm nhận được bệnh tình bố đang nặng lắm rồi, nếu không muốn nói là ung thư giai đoạn cuối!

Họ đưa bố về trại giam, khi đến gặp ông phó giám thị trại giam, con được ông ấy bảo rằng đến ngày bố hóa trị, họ sẽ lại đưa bố đi bệnh viện để hóa trị. Nhưng con biết người bị ung thư di căn cần pháp đồ điều trị khoa học kèm theo chế độ chăm sóc chu đáo thì mới mong kéo dài được mạng sống; chưa kể đến việc hồi phục sau ca đại phẫu cần thời gian cả năm trời. Nhưng với điều kiện nhà tù đọa đày thân xác; rồi những lần di chuyển từ trại giam đến bệnh viện và ngược lại; những đợt hóa trị với tác dụng phụ của thuốc thì làm sao bố có thể… Con lo lắng, con bất an lắm. Dù rất muốn nhưng con không thể đặt niềm tin trọn vẹn vào trại giam và bệnh viện được. Sinh mạng của bố là do bác sỹ nắm giữ và quyết định. Nhưng điều trị cho bố như thế nào lại là do sự chỉ đạo từ trên cao. Họ chạy chữa thuốc men cho bố thì cầm chừng, gia đình không thể quyết định được bệnh viện điều trị hay thậm chí muốn xin cho bố được nằm điều trị ở một cái phòng thoáng đãng trong bệnh viện cũng không thể! Tại sao chế độ này lại mất nhân tính tới mức đày đọa bố con đến như thế. Còn chần chừ gì mà họ chưa chịu phóng thích bố con nữa?

Nhìn bố bơ vơ trên giường bệnh, mà lòng con xót xa. Nếu bảo con làm gì đó để đánh đổi lấy tự do cho bố, con cũng sẵn lòng làm. Chỉ mong sao bố được chữa bệnh đến nơi đến chốn, được mẹ và các con chăm sóc hàng ngày. Cuộc sống của con là do bố mẹ tạo ra, vậy mà ngày con trưởng thành, bố không kịp nhìn thấy – mới chỉ nghĩ đến đó thôi là ruột con như có ai đó xát muối vào rồi. Xin hãy đừng để có thêm một người Tù Nhân Lương Tâm nào phải chịu cảnh như người tù Bùi Đăng Thủy, Trương Văn Sương, Nguyễn Văn Trại nữa. Xin hãy nhân đạo mà thả tự do cho bố tôi và tất cả các Tù Nhân Lương Tâm trên đất nước đau khổ này.

Đinh Phương Thảo

* * *

Dân Luận: Ngày hôm nay 25/11 trại giam lại chuyển thầy giáo Đinh Đăng Định đi cả trăm km lên bệnh viện ở Sài Gòn để thực hiện hóa trị đợt hai. Thầy Định sẽ phải trải qua tám đợt hóa trị, mỗi đợt gồm một ngày hóa trị, 14 ngày uống thuốc và 7 ngày nghỉ ngơi trước khi bước vào đợt hóa trị sau. Trong lúc này cơ thể rất mệt mỏi và đề kháng yếu, dễ bị nhiễm trùng – nhưng chính quyền vẫn tiếp tục chọn con đường đầy đọa tù nhân lương tâm này bằng những chuyến đi dài như thế, mà không cho thầy được nghỉ ngơi và điều dưỡng tại bệnh viện.

Trại giam và bệnh viện cũng từ chối cung cấp bệnh án của thầy Định cho thân nhân, đồng thời trại giam “lý luận” rằng bệnh viện đã xác nhận thầy Định đủ khỏe để tiếp tục thi hành án! Tất cả những gì mà gia đình thầy Định mong đợi lúc này là thầy được nghỉ ngơi và được khám chữa bệnh bởi những bác sĩ có chuyên môn và tại bệnh viện tiên tiến bởi bệnh viện 30/4 của Bộ Công An không phải là một nơi có uy tín trong lĩnh vực điều trị bệnh ung thư.

Bà Đặng Thị Dinh, vợ tù nhân lương tâm Đinh Đăng Định, đang ngồi đợi được vào thăm chồng ngày 20/11/2013 tại cổng trại giam An Phước, tỉnh Bình Phước

Hình bà Dinh cho đàn mèo ăn cơm (Giờ đàn mèo ấy đã mất hết rồi, vì bà Dinh đi Sài Gòn chăm sóc thầy Định, ở nhà không ai chăm sóc đàn mèo, chúng đã bị người ta bắt hết).

Bấm vào đây để xem khối u được cắt bỏ từ dạ dày của thầy giáo Đinh Đăng Định.

Posted in Bắt bớ-Tù Đày-Đánh đập-Đàn Áp | Leave a Comment »

►An ninh Hà Nội ngăn cản cuộc gặp giữa nhà báo Phạm Chí Dũng với ông Nguyễn Thanh Giang

Posted by hoangtran204 trên 30/11/2013

Đây là tư cách của một tân uỷ viên Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hợp Quốc?

 Nguyễn Thanh Giang, 

30-11-201 3, 

Nhà báo, nhà văn, tiến sỹ Phạm Chí Dũng từ Sài Gòn ra Hà Nội thăm thú bạn bè, họ hàng và lấy tư liệu bổ sung cho bản thảo cuốn sách viết về xã hội dân sự. Sau khi đã đến thăm Phạm Hồng Sơn, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Trọng Vĩnh …anh gọi điện hẹn 9h sáng nay (29 /11/2013) đến thăm tôi. Lý do gặp gỡ không có gì hệ trọng cả. Có lẽ chỉ vì lâu nay mới “văn kỳ thanh”, nay nhà văn muốn “kiến kỳ hình” để vấn an và chia sẻ bớt nỗi tủi phận của một ông già đã gần tám mươi. Hẳn là Phạm Chí Dũng, cũng như mọi người bình thường, không ai nghĩ rằng còn có thể đến để bàn bạc mưu sự gì lớn lao đối với một người như tôi lúc này.

Tôi mừng vì thấy có người từ xa còn đoái hoài đến mình. Tuy chưa gặp mặt bao giờ nhưng từng đọc, từng nghe nên tôi đánh giá cao tầm nhận thức của Phạm Chí Dũng nên nhắn tin rủ một số bạn bè đến cùng nghe chuyện của anh.

Không ngờ quan chức Đảng đối xử với chúng tôi tệ hại quá. Họ cử mấy chục công an vây ráp nhà tôi. Họ chặn từ đầu ngõ xa. Ai đến đều bị xua về. Người năn nỉ cũng không được vào, người tức giận quát tháo họ cũng chỉ trơ trơ. Không giảng giải, không thuyết trình lý do. Một vài người khách lọt vào được đến cổng nhà tôi liền bị năm sáu công an, sắc phục có, thường phục có chặn lại. Người nhà ra đón, họ bảo không được mở cổng. Tôi ra mở cổng “Mời bác và anh em công an cùng vào nhà xơi nước, đừng đứng ngoài này vừa lạnh vừa làm cho hàng xóm nhìn không đẹp mắt”. Họ không vào, cũng không trả lời, chỉ dứt khoát yêu cầu khách của tôi phải ra về! Tôi thương và thấy khổ tâm đối với mấy ông bạn già của tôi quá. Vì lời mời của mình mà các vị đã phải lặn lội trên dưới chục kilomet rét mướt đến đây thế này!

Không biết những ai bị bắt nhưng chắc chắn Phạm Chí Dũng và Lê Quốc Quyết (em Lê Quốc Quân) đã bị điệu lên đồn công an cách nhà tôi hơn một kilomet. Họ câu lưu Pham Chí Dũng để thẩm vấn suốt sáu tiếng đồng hồ. Khi tôi gọi được vào mobil của Dũng thì nghe anh phàn nàn anh rất mệt mỏi và đang trên đường ra sân bay trở về Sài Gòn. Anh cho biết họ đã quần thảo anh bằng những câu hỏi rất vô nghĩa lý để cuối cùng đưa cho anh một quyết định cảnh cáo, trong đó yêu cầu không được tiếp xúc với các đối tượng: Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân.

Sao lại trâng tráo ngang ngược đến vây! Cho đến bây giờ tôi vẫn là một người Việt Nam bình thường, được Luật pháp và Hiến pháp bảo vệ cho được hưởng mọi quyền lợi của một công dân kia mà. Tôi không những chưa hề phạm pháp mà trong suốt cuộc đời công tác chưa hề bị bất kỳ hình thức kỷ luật nào.

Cấm cản một cách tùy tiện, vô lý như vậy tức là họ đã ngang nhiên chà đạp lên Luật pháp và Hiến pháp Việt Nam, trong khi đó Điều 4 Hiến pháp có ghi: ĐCSVN hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và Pháp luật.

Tuổi già không còn đòi hỏi gì nhiều về quyền con người. Không nói đến điều to lớn như tự do ngôn luận, một chút yêu cầu được chia sẻ thông tin, trao đổi tình cảm thiết nghĩ là quyền con người tối thiểu của chúng tôi sao cũng bị tước đoạt một cách dã man như thế!.

Phải chăng đấy là tư cách của một tân ủy viên Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc?!

Hà Nội 29 tháng 11 năm 2013

Nguyễn Thanh Giang

Số nhà 6 – Tập thể Địa Vật lý Máy bay
Trung Văn – Từ Liêm – Hà Nội

Mobi: 0984 724 165

——————————————————————

Posted in Dân Chủ và Nhân Quyền | Leave a Comment »

►An ninh Hà Nội ngăn cản cuộc gặp giữa L.s. Nguyễn Văn Đài, T.s. Phạm Chí Vịnh với Jean Philippe Gavois, thuộc đại sứ quán Pháp

Posted by hoangtran204 trên 30/11/2013

28-11-2013

Cuộc gặp với ông Jean Philippe Gavois, đại sứ quán Pháp

Luật sư Nguyễn Văn Đài

Theo blog Luật Sư Nhân Quyền

10 giờ sáng nay, 28 tháng 11 năm 2013, tôi có hẹn với ông Jean Philippe Gavois, Bí thư thứ nhất về chính trị của Đại sứ quán Pháp tại quán café Gecko ở Bách khoa. Trên đường từ nhà tới quán café, tôi đã thấy 1 lực an ninh đông đảo từ quận, thành phố, bộ và công an phường, ước chừng trên dưới 20 chiến sĩ. Họ được dải suốt từ nhà tôi tới quán Gecko, họ dụng điện thoại, camera, máy nghe từ xa để theo dõi.

Đúng 10 giờ, xe của ông Gavois tới nơi hẹn, tôi tới và nói với ông ấy là nhân viên an ninh đang bao vây xung quanh chúng ta, ông có thấy bất tiện không? Ông ấy nói là ông ấy muốn xem an ninh sẽ hành xử thế nào, bởi cuộc gặp của chúng ta là hợp pháp. An ninh đứng xung quanh dùng điện thoại để chụp ảnh chúng tôi, ông Gavois cũng lấy điện thoại ra để chụp lại họ (Tôi sẽ xin ông ấy bức ảnh và gửi tới các bạn). Chúng tôi quyết định lên quán café ngồi, đồng thời chờ anh Phạm Chí Dũng tới.

Chúng tôi ngồi trò chuyện chưa được 10 phút thì người chủ quán tới thông báo là trưởng công an phường gọi điện yêu cầu đuổi khách đi, nếu không quán sẽ gặp rắc rối. Chúng tôi cố ngồi thêm vì anh Phạm Chí Dũng chưa tới. Nhưng chỉ được vài phút, thì người chủ quán lại nài nỉ vì bị công an phường gọi thúc giục. Người phiên dịch thông báo lại cho ông Gavois, và chúng tôi quyết định rời quán và định chờ ô tô của Sứ quán tới rồi lên xe ngồi nói chuyện. Vừa lúc đó anh Dũng tới.

Chúng tôi đang chờ xe thì an ninh đứng xung quanh càng nhiều, nên ông Gavois quyết định chuyển tới quán café gần đó để nói chuyện. Chúng tôi vừa ngồi được khoảng 5 phút, thì bà chủ quán với nước mắt vòng quanh chạy lên và nói: Tôi là chủ quán, tôi không biết các anh là ai, nhưng công an ép tôi phải đuổi các anh, và họ đang thu hết đồ của quán tôi. Mong các anh thông cảm. Người phiên dịch thông báo cho ông Gavois. Ông ấy nói: Các anh thật vất vả, hoạt động thật khó khăn, tôi đã hiểu về VN nhiều hơn qua sự kiện này, các anh không cần phải nói nhiều về tình trạng nhân quyền. Tôi chứng kiến như vậy là quá đủ. Thông tin này sẽ được chia sẻ tới các đồng nghiệp của tôi.

Chúng tôi chia tay và hẹn gặp lại vào thời gian thích hợp.

Tuy cuộc gặp diễn ra ngắn ngủi, nhưng những gì cần thì đã được trao đổi và thực tiễn sảy ra đã giúp cho cuộc gặp thành công hơn mong đợi.

 

Jean Phillipe Gavois chụp ảnh kỷ niệm cùng Huỳnh Thục Vy và Dương Thị Tân

Posted in Dân Chủ và Nhân Quyền | Leave a Comment »

►Mặc cho các blogger, 72 vị nhân sĩ tức run cả người, TBT Trọng hí hửng trả lời phỏng vấn về việc Hiến pháp được thông qua

Posted by hoangtran204 trên 29/11/2013

Khóc vì hối hận đã có 172.000 người chết trong Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956

Xây dựng XHCN từ 1954 đến nay được 59 năm, nhưng chưa đem lại sự ấm no cho người dân. Tháng trước, TBT Ng. Phú Trọng băn khoăn thắc mắc: đến cuối thế kỷ này, tức là 87 năm nữa, chưa biết VN đã tiến tới XHCN hoàn thiện chưa!!!

Trong khi chờ đợi tới ngày ấy, đảng và nhà nước khuyên khích các bạn nên tham gia xuất khẩu lao động để thoát khỏi nghèo đói! 

Trích bài phỏng vấn: “Bác Hồ còn nói là Đảng phải chịu trách nhiệm, không chỉ những cái lớn mà từ những cái như “tương, cà, mắm, muối”, “cái kim, sợi chỉ”. Một người dân đói là Đảng phải chịu trách nhiệm. Dân ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Đảng phải chịu trách nhiệm. Cho nên, việc thể hiện trong Hiến pháp lần này là bước tiến so với Hiến pháp hiện hành.”

“… Có lẽ trong lịch sử làm luật, làm Hiến pháp và trong sinh hoạt chính trị của chúng ta, hiếm có cuộc nào dân chủ sâu rộng và thực chất như thế này”

—————————————————————

 TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng nói tỉnh queo trong cuộc phỏng vấn dành riêng cho Báo ĐBND như sau: 

28-11-2013

Hiến pháp được thông qua với đồng thuận cao là tất yếu dân chủ, là kết quả của chân lý ý Đảng lòng dân

Thanh Tâm

Theo Đại Biểu Nhân Dân

Ngay sau khi Quốc hội thông qua bản Hiến pháp (sửa đổi), TỔNG BÍ THƯ NGUYỄN PHÚ TRỌNG đã dành riêng cho Báo ĐBND sự chia sẻ nồng nhiệt và ân tình. ĐBND trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.

PV: Thưa Tổng bí thư, 9h54 phút ngày 28.11.2013, QH biểu quyết thông qua bản Hiến pháp (sửa đổi) với tỷ lệ 97,59% tổng số ĐBQH tán thành. Ngay sau đó, tất cả ĐBQH và khách mời đã đứng dậy vỗ tay chào mừng bản Hiến pháp mới. Xin Tổng bí thư cho biết cảm xúc về sự kiện này?

TBT NGUYỄN PHÚ TRỌNG: Cảm xúc, cảm tưởng thì có nhiều. Nói ngắn gọn là tôi thật sự vui mừng, xúc động nhưng không bất ngờ.

Vui mừng, xúc động là vì thấy QH bày tỏ chính kiến của mình thống nhất rất cao với cái bản Hiến pháp (sửa đổi). Sự thống nhất của các ĐBQH phản ánh tâm nguyện, ý chí của từng ĐBQH, phản ánh ý chí của đại đa số nhân dân, của cử tri và phản ánh tính đồng thuận của cả hệ thống chính trị theo đúng định hướng, tư tưởng chỉ đạo của Đảng. Nói rộng ra, đây cũng là thể hiện một tinh thần, một sức mạnh đại đoàn kết toàn dân ngay trong một công việc cụ thể là sửa đổi Hiến pháp năm 1992. Sửa đổi Hiến pháp là vấn đề rất lớn, hệ trọng và thiêng liêng. Bản Hiến pháp (sửa đổi) lần này đã đạt được sự đồng thuận rất cao của QH, gần như tuyệt đối, chỉ có 2 vị ĐBQH không biểu quyết và không có ĐBQH nào không tán thành. Cho nên, nói vui mừng và xúc động là vì thế.

Còn không bất ngờ, vì đây là kết quả tất yếu của cả một quá trình làm việc hết sức công phu, nghiêm túc, bài bản, thật sự dân chủ. Có lẽ trong lịch sử làm luật, làm Hiến pháp và trong sinh hoạt chính trị của chúng ta, hiếm có cuộc nào dân chủ sâu rộng và thực chất như thế này. Chuẩn bị rất kỹ, rất công phu. Tính riêng từ khi thành lập Ủy ban Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 là hai năm rưỡi. Nói xa hơn thì trước đó từ cuối nhiệm kỳ QH Khóa XII, khi làm Chủ tịch QH, tôi nhớ là đã giao chuẩn bị bộ phận tổng kết thực hiện Hiến pháp năm 1992. Cho nên cả một quá trình lâu dài từ lấy ý kiến toàn dân, phát huy được ý chí, nguyện vọng của nhân dân; cử tri và nhân dân góp ý kiến tâm huyết đến ĐBQH phát biểu ý kiến, Ủy ban Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992 giải trình, tiếp thu. Lúc đầu thì ý kiến phát biểu rất rộng, sau đó thu hẹp dần các vấn đề khác nhau và cuối cùng đã tìm được tiếng nói chung. Làm việc tốt như thế thì kết quả tất yếu là bản Hiến pháp được thông qua với tỷ lệ đồng thuận cao.

PV: Thưa Tổng bí thư, ngay sau khi biểu quyết thông qua bản Hiến pháp (sửa đổi), nhiều ĐBQH đã xúc động: đây là bản Hiến pháp của ý Đảng, lòng dân…?

TBT NGUYỄN PHÚ TRỌNG: Như tôi đã nói, biểu quyết thông qua Hiến pháp lần này là sự thống nhất của cả Quốc hội, phản ánh ý chí của nhân dân và sự đồng thuận của cả hệ thống chính trị theo đúng tư tưởng, định hướng chỉ đạo của Trung ương, của Đảng. Chỉ đạo rất chặt chẽ và có định hướng nhưng không gò ép, áp đặt, hoàn toàn thoải mái, thảo luận dân chủ. Như thế là có sự gặp nhau rất lớn ở ý tưởng về sửa đổi Hiến pháp lần này. Cho nên, nói ý Đảng, lòng dân là rất đúng, hoàn toàn phù hợp, không gượng ép. Đảng không ép và dân rất thoải mái chấp nhận bởi vì nó hợp lý – là chân lý thì mọi người đều chấp nhận.

 

 

Các ủy viên BCT, ủy viên T.Ư. đảng, đảng viên cao cấp trong Quốc hội béo tốt như heo, tròn trịa, mặt có ngấn, vui mừng với kế hoạch tiếp tục đè đầu cởi cổ dân chúng từ đây cho đến cuối thế kỷ này mà vẫn chưa biết việc xây dựng XHCN ở VN có hoàn thiện chưa. (Lời TBT Ng. Phú Trọng)

PV: Trong Điều 4 của Hiến pháp lần này, QH có bổ sung một điểm mới, đó là Đảng gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân, chịu sự giám sát của nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân về những quyết định của mình. Tổng bí thư đánh giá như thế nào về sự bổ sung này?

TBT NGUYỄN PHÚ TRỌNG: Sự bổ sung đó là cần thiết. Thực ra điều này không phải là mới mà nó phản ánh thực tế lâu nay: Đảng ta luôn luôn gắn bó mật thiết với nhân dân. Điều này không ghi trong Hiến pháp thì cũng được ghi trong Cương lĩnh của Đảng, Điều lệ của Đảng. Cho nên, ngay câu: Đảng Cộng sản Việt Nam – Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của Nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, Nhân dân lao động và của cả dân tộc đã thể hiện điều đó.

Đảng không có lợi ích nào khác ngoài lợi ích của nhân dân. Cho nên Đảng ra đời là vì dân, xuất phát từ dân và phục vụ nhân dân. Bác Hồ nói, người lãnh đạo là đầy tớ trung thành của nhân dân. Cho nên, việc khẳng định Đảng gắn bó mật thiết với nhân dân, Đảng gắn bó với dân đó là quy luật tồn tại, phát triển của Đảng. Cho nên lần này sự thể hiện trong Hiến pháp về mối liên hệ gắn bó giữa Đảng với dân là tất yếu. Thực tế là chúng ta luật pháp hóa, thể chế hóa điều mà lâu nay Đảng ta đã nói, đã làm và đang làm.

Vế thứ hai, đã gắn bó với nhân dân thì Đảng phải chịu trách nhiệm trước nhân dân. Bác Hồ còn nói là Đảng phải chịu trách nhiệm, không chỉ những cái lớn mà từ những cái như “tương, cà, mắm, muối”, “cái kim, sợi chỉ”. Một người dân đói là Đảng phải chịu trách nhiệm. Dân ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, Đảng phải chịu trách nhiệm. Cho nên, việc thể hiện trong Hiến pháp lần này là bước tiến so với Hiến pháp hiện hành.

PV: Xin chân thành cám ơn Tổng bí thư!

Thanh Tâm thực hiện; Ảnh: Lâm Hiển

Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là một nước độc lập, có chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ, bao gồm đất liền, hải đảo, vùng biển và vùng trời.

(Điều 1 Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (sửa đổi) năm 2013)

Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Nhân dân, do Nhân dân, vì Nhân dân.

(Trích Điều 2 Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (sửa đổi) năm 2013)

Đảng Cộng sản Việt Nam – Đội tiên phong của giai cấp công nhân, đồng thời là đội tiên phong của Nhân dân lao động và của dân tộc Việt Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, Nhân dân lao động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác – Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.

(Trích Điều 4 Hiến pháp nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (sửa đổi) năm 2013)

——————————————————

Các blogger tố giác sự gian  ác và lừa đảo của đảng như sau:

Hồ sơ tội ác lại dày thêm

Thu, 11/28/2013

nguyenhuuvinh

Không ai lạ với kết quả của cái gọi là Quốc hội hôm nay khi diễn vở gọi là “Thông qua Hiến pháp”. Xưa nay, vẫn những bài diễn không lạ lẫm gì đối với người dân Việt Nam và cả thế giới, những vở diễn hết sức thành công với chủ đề “Ý đảng đi ngược lòng dân”.

  Người dân không ngạc nhiên vì kết quả của cái gọi là Quốc Hội, nó cũng tương tự như kết quả của những cuộc bầu cử ra nó, nghĩa là “Cái chết được báo trước”. Thế nhưng, không ít người vẫn hụt hẫng và họ hụt hẫng vì nhiều lý do khác.  

Quốc hội với những đại biểu của dân(?) sự sỉ nhục người dân Việt 

Điều đầu tiên, đó là sự trơ lỳ đến mức khó tưởng tượng của những bộ mặt quan chức, những bộ mặt nung núc những thịt vì được nuôi nấng vỗ béo từ đồng tiền xương máu của người dân đổ vào thân xác bằng đủ mọi loại mánh khóe, kể cả tham nhũng và vô cảm, nhưng luôn luôn dương dương rằng mình là “đại biểu của nhân dân”. Bất cứ ở đâu, bất cứ nơi nào, câu khẩu hiệu để đưa họ vào cái gọi là Quốc hội đều là “Sáng suốt lựa chọn những người có tài, có đức làm đại biểu cho nhân dân”. Thế nhưng, ý nguyện người dân hầu như họ đã vứt vào sọt rác để diễn cho đúng vai trò một đảng viên cộng sản đã chiếm hầu hết các ghế trong đó ngoài mấy người đóng vai tu hành.

Họ đã thực hiện vai trò đảng viên thay vì vai trò đại biểu quốc hội.  

Như vậy, hiển nhiên là họ đã phỉ nhổ vào cả dân tộc, cả đất nước này rằng: Khi đã được hô hào “sáng suốt lựa chọn” mà còn bầu ra những người như họ, thì họa chăng chỉ có những kẻ mù lòa. 

Thường, người ta không mấy khi coi thường những kẻ cũng chỉ vì miếng cơm, manh áo mà phải hèn hạ để tồn tại. Nhưng người ta coi khinh những người miệng nam mô, bụng bồ dao găm. Người ta cũng chẳng mấy khi chú ý nếu một kẻ nào đó xưng hẳn ra mình là loại cơ hội, bất tài hoặc bẩn thỉu, tham lam. Ngưng, người ta cần cảnh giác và kinh tởm những kẻ luôn mồm tự ca ngợi mình là trí tuệ, là thủ lĩnh, là lương tâm mà hành động thì đi ngược với những giá trị cơ bản tối thiểu của con người. 

Trong một xã hội, bất cứ một tổ chức xã hội nào cũng sẽ là đàng hoàng, chính danh và minh bạch khi lời nói đi đôi với việc làm. Nhưng, những sự việc liên tục diễn ra sau khi Đảng bày trò sửa đổi Hiến Pháp đã cho thấy sự lúng túng, hoảng hốt và tự thân thấy yếu thế trước ý chí toàn xã hội. 

Đó là sự trơ trẽn, đổi trắng thay đen dù vẫn “đường đường phương diện Quốc gia” khi tuyên bố “không có vùng cấm” để góp ý sửa đổi Hiến pháp. Thế rồi sau đó sự hoảng loạn đã dẫn đến những hành động, lời nói tự bộc lộ bản chất nói một đằng làm một nẻo. Những cái miệng leo lẻo, những cặp môi múa liến thoắng về một bản Hiến pháp là “ý nguyện của toàn dân” đã nhanh chóng tắt lịm để nhường chỗ cho những lời ca ngợi sống sượng đến mức người dân dù ít học nhất cũng cảm thấy ngượng thay mà vặn nhỏ tivi khi họ nói đến điều đó.

Cũng trong vụ sửa đổi Hiến pháp này, người ta đã thấy rõ những sự man trá, những xảo thuật bẩn thỉu của truyền thông Việt Nam như VTV, báo chí nhà nước trong việc tuyên truyền một chiều theo ý đảng. Ở đó lộ rõ đám sư sãi quốc doanh, bất chấp giáo lý, bất chấp sự thật nhằm biện hộ cho sự độc tài cộng sản cũng như việc mạo danh tôn giáo và chức sắc tôn giáo cho các mưu đồ bẩn thỉu. 

Những việc đó đã được đề cập nhiều lần, đã được truyền thông quốc tế và người dân bóc trần nhiều nơi, nhiều lúc. Nhưng một lần nữa được lặp lại có hệ thống đã cho người ta thấy vị thế của đảng thật sự lung lay.  

Những cái “được” qua việc sửa đổi Hiến pháp lần này 

Có thể nói, xưa nay từ khi có nhà nước Cộng sản trên đất nước này, mọi vấn đề đảng đã muốn làm, dù đi ngược với lòng dân, dù chứa chấp tội ác, sự suy đồi hoặc những nguy hiểm chết người hay suy vong dân tộc… tất cả đều được thực hiện xuôi chèo, mát mái không hề có gợn sóng, không phải ngại bất cứ điều gì. Cũng hiếm khi có ai dám đưa ý kiến mà không “nhiệt liệt hưởng ứng” chứ chưa dám nói là ngược lại ý đảng.  

Thế nhưng, chính vì những màn xảo thuật thành công, cả xã hội bị ngộ độc tuyên truyền đến cao độ, đã đưa lại sự chủ quan cho đảng cộng sản trong vụ việc này. Chính vì vậy mà có những lời tuyên bố hào sảng, hoành tráng như thật, tưởng có thể che đậy được sự thật đằng sau đã phản tác dụng. 

Nếu như trước đây thì cả dân tộc dù biết là đểu, là giả, là nói vậy mà không phải vậy vẫn phải im, vẫn phải nghe và làm theo ý đảng. Chợt nhớ bài thơ của Chế Lan Viên:

BÁNH VẼ!
Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ
Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn
Cầm lên nhấm nháp
Chả là nếu anh từ chối
Chúng sẽ bảo anh phá rối
Đêm vui!
Bảo anh không còn có khả năng nhai
Và đưa anh từ nay ra khỏi tiệc…
Thế thì còn đâu dịp nhai thứ thiệt?
Rốt cuộc anh lại ngồi vào bàn
Như không có gì sảy ra hết
Và những người khác thấy anh ngồi,
Họ cũng ngồi thôi
Nhai ngồm ngoàm…
(Rút trong tập  Văn học và Dư luận, NXB Trẻ TP HCM –  Di cảo của Chế Lan Viên)

Quả có thế. Nếu như trước đây, trước khi nhận viên đạn từ đội cải cách của Đảng, nhiều địa chủ từng đóng góp công của lớn lao cho đảng cộng sản đã hô to gọi tên Hồ Chí Minh, thì cho đến hôm nay, một người vừa được ra khỏi nhà tù sau 10 năm bởi cái án oan ức chung thân do các cán bộ của Đảng đem lại, đã vừa khóc mếu mà rằng: “Ơn đảng, ơn chính phủ”

Vâng, tư duy, lời nói của Nguyễn Thanh Chấn vừa ra khỏi tù là tư duy, lời nói của cả xã hội này chỉ 10 năm trước, dù có phải chết oan ức, vẫn là ơn đảng, ơn chính phủ. 

Nhưng, thời đó đã qua. 

Ngay sau khi đảng cho công bố Dự thảo, với những lời đường mật rằng tôn trọng ý kiến nhân dân, rằng không có vùng cấm… một loạt những tiếng nói khảng khái, trung kiên và hàng loạt cả chục ngàn tiếng nói tiếp theo. Tất cả nói rõ đòi rành mạch, phân minh với vai trò của đảng, đòi được quyền tự quyết định vận mệnh của mình, của gia đình, dân tộc và đất nước mình… đã nở rộ như hoa.

Hàng chục ngàn chữ ký ủng hộ các nhân sĩ, trí thức trong bản Kiến nghị 72, hàng triệu giáo dân công giáo

và những người dân có tinh thần yêu nước, cầu mong tiến bộ đã nức lòng trước “Bản Quan điểm và Góp ý của Hội đồng Giám mục Việt Nam”. Bên cạnh đó, nhiều ý kiến từ nhiều tầng lớp trong lòng xã hội được dịp phun trào như ngọn núi lửa bị kiềm chế bấy lâu nay. Không chỉ là các nhân sĩ trí thức, mà từ người nông dân cho đến học sinh, sinh viên, từ cán bộ công chức cho đến những người công nhân, từ trong nước đến ngoài nước… tất cả như đàn cá được mưa rào. Cả xã hội sôi nổi, cả đất nước kiên quyết cơn trở mình. 

Không chỉ có thế, dường như để chứng minh rằng thời kỳ của chế độ độc tài toàn trị gây sóng gió, uy quyền hão huyền trong lòng người dân đã qua, ngay sau bài phát biểu của Tổng Bí thư Đảng CS, những tiếng nói khảng khái đã sẵn sàng đối chất và đáp trả trực diện, vượt qua sợ hãi. 

Và khi đến đó thì đảng mới hoảng hốt ngăn chặn bằng nhiều trò xảo trá của truyền thông, của các cơ quan công an, công quyền…. Những bài báo lấp liếm sự thật, nhưng chứng cứ vu vơ, những con số hão huyền và hài hước được đưa ra làm trò cười cho thiên hạ.  

Thế rồi, hôm nay cái gọi là Quốc hội thông qua bản gọi là Hiến Pháp. Dường như để chứng minh cho sự nhất trí trong Đảng, bản Hiến pháp không hề có một phiếu chống. 

Có chăng, chỉ là qua đó, người ta hiểu rằng đằng sau màu sắc sặc sỡ của con côn trùng là những nguy cơ về những nọc độc chết người cần cảnh giác. 

Những điều đó, những cách làm đó đã từng xảy ra và không có gì là lạ. 

Trên hết, sau tất cả những vụ việc xảy ra, điều còn lại là vụ việc sửa đổi Hiến Pháp đã cho thấy rõ sự chán nản của nhân dân trước vai trò độc tài của đảng cộng sản. 

Ở đây, đảng cộng sản tiếp tục gây thêm một tội ác mới qua trò xảo thuật hôm nay, cướp đi của người dân quyền tự quyết, quyền tự do của mình, cướp đi của đất nước, dân tộc Việt Nam một cơ hội tiến lên phía trước. Đó là tội ác. 

Đây không phải là một lần, không phải là một cơ hội đã bị đảng CS bỏ lỡ để cùng đồng hành với dân tộc này nếu muốn tồn tại.

Và như vậy, hồ sơ tội ác lại càng dày thêm. 

Hà Nội, ngày 28/11/2013 

  • J.B Nguyễn Hữu Vinh

————–

Thơ của Thái Bá Tân – Hà Nội

LÊNIN

Năm kia, đi hội nghị,
Tôi trở lại nước Nga,
Muốn tìm con phố cũ
Mà tìm mãi không ra.

Tôi gặp cậu cảnh sát.
“Ông hỏi phố Lênin?
Không có tên phố ấy.
Chỉ có phố Elsin.”

Biết tôi, anh ngốc nghếch,
Phố đổi tên từ lâu,
Mà còn tìm đến hỏi,
Hắn diễu tôi, lắc đầu:

“Lênin là ai nhỉ?
Chưa nghe tên bao giờ.”
Thực ra là hắn biết,
Ghét ông, nên giả vờ.

*
Liên quan đến thần tượng,
Phải khẳng định một điều:
Lênin là vô địch,
Được thờ như giáo điều.

Ông nổi tiếng hơn Chúa.
Sách nhiều hơn Thánh Kinh.
Tượng cả trong hẽm phố.
Tư tưởng trong giáo trình.

Mà tôi, thằng trai ngốc,
Tuổi chưa đến hai mươi,
Thế là tin sái cổ. 
Ông Lênin nhất đời. 

Ông, lãnh tụ vĩ đại
Của giai cấp công nông.
Ông, ngọn đuốc rực sáng
Soi đường cho phương Đông.

Như người dân Xô-viết,
Trong một thời gian dài,
Đương nhiên tôi đã nghĩ
Lênin không thể sai.

*
Sau hội nghị lần ấy
Tôi đi chơi một ngày.
Thủ đô nước Nga mới
Không mới, cũng chẳng hay.

Giá cả cao ngất ngưởng,
Người Nga mặt đăm chiêu,
Công khai ghét người Việt.
Người da đen cũng nhiều.

Quảng trường Đỏ vẫn thế.
Vẫn thế lăng Lênin,
Không ai xếp hàng viếng,
Thậm chí chẳng ai nhìn.

Tượng ông bị đập hết.
Cả tượng đồng chí ông.
Lênin ư? Không biết.
Báo không nói một dòng.

Ngọn đuốc tắt, cờ gãy.
Xe cẩu cẩu đầu ông,
Cứ như bị treo cổ.
Dẫu sao cũng chạnh lòng.

Hậm hực, tôi đi tiếp,
Không một lần ngoái nhìn.
Gã cảnh sát cười khẩy:
“Giờ còn hỏi Lênin!”

Lại đi, lại hậm hực,
Lầm lũi giữa ban trưa,
Với cảm giác chua xót
Nửa thế kỷ bị lừa.

Hà Nội, 17. 7. 2012

Posted in Hiến pháp: sửa đổi 2013 | Leave a Comment »

►Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam – Lý do ra đời, hoạt động

Posted by hoangtran204 trên 29/11/2013

Tường An, thông tín viên RFA

2013-11-28

Lý do Phụ Nữ Nhân Quyền ra đời

Ngày 15 tháng 11 vừa qua, Xã hội dân sự Việt Nam vừa có thêm một thành viên mới: đó là một nhóm có tên gọi là:  “Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam”.

Trong cuộc vận động cho Nhân quyền ở Việt Nam, sự đóng góp của nữ giới là quan trọng và không thể chối cãi; nhưng họ lại là đối tượng bị tổn thương nhiều nhất trước sự đàn áp của chính quyền. Có lẽ nhiều người không quên được hình ảnh blogger Huỳnh Thục Vy bị lôi kéo giữa công an trong các cuộc biểu tình, blogger Nguyễn Hoàng Vi bị xúc phạm thân thể, bị đánh chảy máu mũi trong đồn công an , gần đây nhất luật sư Lê thị Công Nhân bị công an hành hung ngay giữa đường phố Hà nội. Đã đến lúc những người phụ nữ này phải tự lên tiếng cho chính họ. Vì thế, Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam ra đời. Một trong những vận động viên của Phụ Nữ Nhân Quyền, chị Dương thị Tân, người vợ củ của người tù lương tâm Điếu Cày  cho chúng tôi biết lý do Phụ Nữ Nhân Quyền ra đời:

“Trong bối cảnh hiện này, phụ nữ luôn luôn là những người dễ bị tổn thương nhất. Khi mà những gì người ta cần xúc phạm, người ta cần khủng bố thì người ta nắm vào chổ yếu của chị em phụ nữ. Người phụ nữ trong gia đình, nhất là gia đình của các tù nhân chính trị là những người luôn luôn hứng chịu những cảnh đau thương, thiệt thòi, mất mát nhiều nhất. Và, một điều nữa là khi mà Việt Nam đã tham gia vào Hội đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc thì cái điều đầu tiên là họ cần phải tôn trọng Nhân quyền , nhất là Nhân quyền của chị em phụ nữ. Đó là cái lý do mà chúng tôi nhóm lại với nhau để trước hết là bảo vệ cho chính các chị em phụ nữ đó và sau nữa là bảo vệ gia đình của họ.”

Trước nay, những nhà đấu tranh bảo vệ Nhân quyền ở Việt Nam luôn bị động trước những đàn áp của chính quyền. Nhưng từ nay chị em chúng tôi muốn chủ động đối phó. 
-Huỳnh Thục Vi

Blogger Hoàng Vi, một trong những người đã từng bị xúc phạm thân thể và nhân phẩm trong đồn công an, cho biết lý do cô tham gia vào Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam :

“ Lý do khiến cho em tham gia vào Phụ Nữ Nhân quyền Việt Nam là vì em cũng đã từng trải qua những xâm phạm về quyền Tự do. Cá nhân em, em cũng đã từng bị tước đoạt những cái quyền căn bản của em, và thậm chí là bị xâm phạm thân thể và nhân phẩm một cách rất nặng nề cho nên khi Phụ Nữ Nhân quyền Việt Nam ra đời em cần phải tham gia để cùng mọi người lên tiếng bảo vện quyền của phụ nữ.”

Qua các quá trình bị đàn áp, sách nhiễu tại nhà riêng và các nơi công cộng, một ý tưởng liên kết lại để tự bảo vệ mình đã nhen nhúm, từ đó cuộc vận động âm thầm bắt đầu. Blogger Huỳnh Thục Vy, một trong những người tham gia từ đầu kể lại quá trình vận động như sau:

“Chúng tôi đã manh múm ý tưởng này từ lâu nhưng do hoàn cảnh khó khăn về nhân lực trong số chị em phụ nữ chúng tôi lẫn những sách nhiễu rình rập từ phía chính quyền nên ý tưởng này mới thực sự hoàn chỉnh từ cách này vài tháng thôi, chúng tôi đã có liên hệ với các NGO quốc tế và các toà đại sứ của các quốc gia dân chủ  đặt tại Việt Nam và đặc biệt là họ đều đồng ý với chúng tôi là có một sự thiếu vắng một tổ chức bảo vệ Nhân quyền cho nữ giới ở Việt Nam và họ cũng hứa sẽ đồng hành với chúng tôi trong cuộc vận động tự vệ này”.

Liên kết để đấu tranh

Một xã hội dân sự mới ra đời tại một nước độc đảng như Việt Nam vẫn luôn luôn là một sự thăm dò phản ứng của nhà cầm quyền cũng như xã hội chung quanh, chị Dương thị Tân chia sẻ những khó khăn và thuận lợi trong quá trình vận động:

 

timthumb-250
Các vận động viên và thành viên của nhóm “Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam”. Courtesy vnwhr.net

“Về khó khăn thì những người đại diện trong cơ quan công quyền chưa có 1 thái độ gì cho đến ngày hôm nay. Chưa có thái độ gì chứ mình cũng không dám chắc là không có thái độ gì. Mình chỉ dám nói là chưa có động thái gì. Còn thuận lợi thì mình gặp rất là nhiều sự hưởng ứng, hỗ trợ tinh thần rất tốt từ những nơi mà mình yêu cầu cái sự hỗ trợ, yeu cầu sự quan tâm.”

Và nếu, trong tương lai sẽ có gặp khó khăn từ nhà cầm quyền thì họ cũng đã chuẩn bị cho mình những tư thế sẵn sàng, blogger Nguyễn Hoàng Vi chia sẻ:

“Từ  trước đến giờ thì những người phụ nữ đấu tranh cho Nhân quyền ở Việt Nam vẫn luôn luôn gặp những cái rủi ro, những cái nguy hiểm và em thấy rằng mọi người đều vượt qua những rủi ro, nguy hiểm đó và tiếp tục đấu tranh bây giờ đã đến lúc mọi người ngồi lại với nhau, liên kết lại với nhau, gắn bó lại với nhau để mà đấu tranh về vấn đề nhân quyền , em nghĩ mọi người trong ban vận động của hội thì đều sẵn sàng đối thoại với nhà cầm quyền và sẵn sàng đón nhận những cái gì mình không mong muốn mà do họ gây ra.”

Bên cạnh đó, Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam sẽ mở đầu một hướng đấu tranh khác, chủ động hơn. Cô Huỳnh Thục Vi, một trong 9 vận động viên nói rằng:

“Trước nay, những nhà đấu tranh bảo vệ Nhân quyền ở Việt Nam luôn bị động trước những đàn áp của chính quyền. Nhưng từ nay chị em chúng tôi muốn chủ động đối phó với tình huống. Chúng tôi đã có những kênh liên lạc cần thiết với các NGO Nhân quyền quốc tế, các Toà Đại sứ và các báo đài. Việc lên tiếng với truyền thông và các nhà ngoại giao nước ngoài là việc đầu tiên nhưng vô cùng quan trọng. Sau đó thì tuỳ tình huống chúng tôi sẽ xử lý. Trợ giúp tài chính, viếng thăm thân nhân của người  bị đàn áp là việc tiếp theo. Cuối cùng nếu một người bị bắt, chúng tôi  sẽ tìm kiếm luật sư và vận động các nhà ngoại giao các quốc gia tự do áp lực chính quyền Việt Nam  trả tự do cho người bị bắt.”

Phụ Nữ Nhân quyền khởi đầu với 35 thành viên là người trong nước, nhưng chị Tân cho biết Phụ Nữ Nhân quyền không phân biệt thành phần xã hội và sẽ không có biên giới địa lý cho những phụ nữ từ 18 tuổi trở lên muốn trở thành thành viên:

“Hôm qua thì đã có một số chị em ở bên ngoài gọi về muốn xin tham gia vào Phụ Nữ Nhân quyền. Chúng tôi sẽ mở rộng rất nhiều ra mọi hướng, kể cả là cho những người phụ nữ đang làm việc cho nhà nước, nhưng họ cos ý thức bảo về quyền con người, họ có ý thức bảo về chị em phụ nữ bị xâm hại, họ có ý thức bảo vệ quyền cho phụ nữ thì chúng tôi vẫn mời gọi. Và đương nhiên là chúng tôi có  mời gọi chị em phụ nữ ở hải ngoại tham gia cũng chúng tôi vấn đề này.”

Phụ Nữ Nhân Quyền không phải là tổ chức duy nhất của phụ nữ Việt Nam, bên cạnh đó, Việt Nam cũng có Hội phụ Nữ Liên Hiệp Việt Nam thành hình từ năm 1976. Tuy nhiên, Hội này không đáp ứng được nhu cầu của tầng lớp phụ nữ bị đàn áp vì đấu tranh cho Nhân quyền , cô Huỳnh Thục Vy nói:

“Cũng như tất cả chúng ta đều biết là Hội Liên Hiệp Phụ Nữ Việt Nam là một tổ chức xã hội nằm dưới một tổ chức lớn hơn, tức là Mặt Trận Giải Phóng Việt Nam mà Mặt trận Tổ quốc Việt Nam chính là cánh tay nối dài của đảng Cộng sản Việt Nam nên những điều mà họ làm, những mục tiêu mà họ hướng tới laf quyền lợi của đảng Cộng sản chứ không phải quyền lợi của chị em phụ nữ Việt Nam, bởi vậy chúng tôi rất là mong muốn có một tổ chức mà chị em chúng tôi có thể ngồi lại với nhau để suy nghĩ tìm cách bảo vệ nhau, bảo vệ quyền lợi thực sự  bất chấp quyền lợi đảng của bất cứ đảng phái chính trị nào khác. Chúng tôi chỉ làm để bảo vệ nhân quyền của chính mình.”

Trong một chuyến đi vận động, đã nói với Nhân viên Toà đại sứ Úc tại Hà Nội, chị Tân đã nói: “Quý vị biết Việt Nam có một hồ sơ Nhân quyền tồi tệ nhưng quý vị đã bầu cho Việt Nam vào Hội đồng nhân quyền liên hiệp quốc thì quý vị phải có trách nhiệm với lá phiếu của mình. Từ nay trở đi, nếu có một trường hợp người Việt nam nào, đặc biệt và phụ nữ Việt Nam, bị sách nhiễu  hoặc bỏ tù thì người đó chính là nạn nhân của Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp quốc.”

Sự ra đời của Phụ Nữ Nhân Quyền là một thách thức và cũng là một cơ hội để Việt Nam chứng tỏ mình xứng đáng với vai trò  thành viên của Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc trong 3 năm sắp tới.

Posted in Dân Chủ và Nhân Quyền | Leave a Comment »

►Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh đều là những người giàu có-

Posted by hoangtran204 trên 28/11/2013

Chủ tịch UBND tỉnh là một trong số 178 Ủy Viên Trung Ương Đảng CSVN. Họ là những ông vua không ngai. Các ông vua này có thể chiếm bao nhiêu đất đai tùy thích. Vì trong hiến pháp, có điều ghi rằng ĐẤT ĐAI thuộc SỞ HỮU TOÀN DÂN, mà sở hữu toàn dân là sở hữu của nhà nước, tức là thuộc về đảng.  Các khu nghĩ dưỡng (resort) chạy dọc theo bờ biển đều là các cơ sở kinh doanh làm ăn nhỏ của các ông vua và gia đình và đồng bọn.

Các ông vua này đứng trên luật pháp, nếu họ có làm sai điều gì, thì chỉ có trung ương Đảng xử lý nội bộ các vị vua này. Đảng đứng trên hiến pháp, và các Uỷ viên Trung Ương đảng đứng trên luật pháp. 

Sự thật dinh thự khủng và 100ha cao su của Chủ tịch Bình Dương

28-11-2013

Báo  vietnamnet.vn

Mới đây trong phiên họp của Ủy ban Thường vụ QH bàn về thực trạng lãng phí, có ĐB đã nói: “Trụ sở một số tỉnh thì mênh mông, trụ sở của đảng ủy nhiều tỉnh thì phản cảm, xây dựng lộng lẫy, xa hoa. Đây là nơi phục vụ dân chứ không phải là cung điện”. Đấy là chuyện tài sản công, nay quay lại ở tỉnh Bình Dương mới biết, “dinh thự” của Chủ tịch UBND Bình Dương Lê Thanh Cung xem ra cũng nguy nga, lộng lẫy và sang trọng như một cung điện…

Theo thông tin bạn đọc cung cấp, nhóm PV đã đi tìm hiểu và thật sự bất ngờ trước khối tài sản của Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương, và những gì PV ghi nhận được ai ai ở đất Bình Dương ít nhiều cũng biết. Thật ra tài sản ấy từ đâu mà có?

Từ khu rừng cao su lên đến hơn 100 ha

Khi vừa đến thị trấn Mỹ Phước, huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương, để ăn sáng, hỏi thăm rừng cao su của ông Chín Cung, ai cũng biết và họ tận tình chỉ đường cho chúng tôi tìm đến. Họ còn “lưu ý” rằng: “Trong khu vực rừng cao su đó, khi nào các anh thấy nơi nào có tường rào kẽm gai, toàn bộ rừng cao su có đến hàng trăm hecta nhưng đều được rào bằng rường rào kẽm gai hẳn hoi, đường dẫn vào rừng cao su tráng nhựa đẹp, đó là rừng cao su của ông Chín Cung”….

Theo sự chỉ dẫn của người dân, khoảng 20 phút sau, chúng tôi có mặt tại Ấp 8 (nay đổi tên thành Ấp Bến Sắn), thuộc xã Long Nguyên, huyện Bến Cát. Cũng thật không khó để nhận ra rừng cao su bạt ngàn của ông Chín Cung trên con đường tráng nhựa liền lặn và đẹp nhất ở xã Long Nguyên. Nhằm làm rõ rừng cao su được bao bọc bởi hàng rào kẽm gai kiên cố, vào vai một người khách đi lỡ đường, tôi tấp xe gắn máy vào căn nhà nằm trong khuôn viên rừng cao su của ông Chín Cung.

Tòa dinh thự nguy nga và bề thế của Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung

Một người đàn ông luống tuổi, ở trần trùng trục, trên người nhễ nhại mồ hôi, bước ra hỏi chúng tôi kiếm ai. Chúng tôi giả vờ hỏi thăm rừng cao su của ông Chín Cung ở đâu, người đàn ông nhanh nhảu nói: “Ở đây, khoảng 100 hecta này là của ông Chín Cung. Cao su này được 6-7 tuổi, các chú hỏi mua cao su phải không?”. Chúng tôi phải trả lời khéo là nghe nói ông Chín Cung có rừng cao su đẹp, nên muốn đến tham quan. Người đàn ông cho biết tiếp: “Khỏi nói rồi, rừng cao su của ông Chín ở đây ai mà không biết ngon lành nhất vùng”. Chịu khó mất khoảng một giờ đồng hồ đảo quanh khu vực rừng cao su của ông Chín Cung, chúng tôi phải thừa nhận là rừng cao su của ông Chín thuộc hàng đắt giá nhất ở địa phương. Các con đường chính dẫn vào rừng cao su ông Chín Cung đều được xây dựng liền lạc, khi qua khỏi ranh giới rừng cao su của ông Chín Cung là đường sá bầy hầy, xuống cấp…

Theo giá cả mà chúng tôi hỏi thăm nhiều người dân ở xã Long Nguyên, mỗi hecta rừng cao su mặt tiền đường nhựa đẹp như rừng cao su của ông Chín Cung có giá 1,2 – 1,3 tỷ đồng. Từ diện tích rừng cao su trên dưới 100 hecta kể trên, ông Chín Cung đang có trong tay số tài sản “nhỏ nhoi” lên đến hàng trăm tỷ đồng. Một số tiền khổng lồ đối với người dân ở địa phương, cả nước nói chung.

Khu rừng cao su rộng hơn 100 ha, trị giá gần 150 tỷ đồng của ông Chín Cung

Theo tìm hiểu của chúng tôi, từ năm 1978 – 1982, ông Lê Thanh Cung là cán bộ thường trực Phòng Kế hoạch huyện Bến Cát, tỉnh Sông Bé cũ, Ủy viên Ban Chấp hành Công đoàn huyện Bến Cát. Từ năm 1982 – 1983 đảm nhiệm chức vụ Phó Trưởng Ban Thống kê – Kế hoạch – Lao động huyện Bến Cát, tỉnh Sông Bé. Giai đoạn năm 1983 – 1987 ông Lê Thanh Cung nhận chức vụ Huyện ủy viên, Ủy viên UBND huyện Bến Cát, Trưởng ban Kế hoạch huyện. Đến năm 1987 – 1991 là Thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch UBND huyện Bến Cát, tỉnh Sông Bé.

Đến “dinh thự” trị giá hơn 20 tỷ đồng

Từ rừng cao su bạt ngàn của Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương, qua sự chỉ dẫn của người dân địa phương chúng tôi vào quán ăn ngay thành phố Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương dùng bữa cơm trưa. Cũng chẳng mấy khó khăn, chúng tôi được chiêm ngưỡng “dinh thự” của Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung, tọa lạc tại đường ĐX81, phường Định Hòa, TP.Thủ Dầu Một. Nằm gọn trong khu đất rộng lớn mênh mông, “dinh thự” của ông Lê Thanh Cung ước tính gần 1000m2, cũng được nhiều người dân nơi đây đánh giá thuộc hàng sang trọng nhất nhì của tỉnh Bình Dương. “Dinh thự” được xây dựng theo phong cách hiện đại, với nhiều căn phòng tráng lệ, hướng ra mặt tiền đường, tương tự như nhiều căn nhà nhỏ bao quanh “dinh thự”. Ngay sân nhà có hàng trăm loại cây kiểng đắt tiền, có cặp kiểng quý, hàng rào phía trước có remote điều khiển từ xa. Cửa rào vừa bật mở là ba, bốn con chó dữ nhảy ra, sủa inh ỏi… Trong vai là người cần tìm mua cây kiểng quý, chúng tôi hỏi thăm ở đâu có kiểng bán, người giữ vườn nói: “Mấy anh tìm nhầm nhà rồi, đây là nhà của ông Chín Cung, Chủ tịch tỉnh, kiểng này của ổng có bạc tỷ, ai mà mua nổi…”.

Để góp phần làm rõ thêm khu vườn “cao su bạt ngàn” của Chủ tịch UBND tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung, PV tìm đến nhà một cán bộ lãnh đạo của địa phương theo sự hướng dẫn của người dân ở xã Long Nguyên và được ông B.T, nguyên lãnh đạo UBND xã Long Nguyên cho biết: “Phần đất mà Chín Cung đang sử dụng trước đây có nguồn gốc từ lâm trường Long Nguyên, lâm trường có tổng diện tích là 320,7 hecta. Về sau lâm trường Long Nguyên giải thể, khi ấy Chín Cung đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo Ban Thống kê – Kế hoạch – Lao động huyện Bến Cát, tỉnh Sông Bé cũ (nay là tỉnh Bình Dương). Không hiểu vì sao lúc ấy Chín Cung được “cấp” đến 130 hecta đất rừng cao su của lâm trường Long Nguyên thuộc Ấp 8 (nay là Ấp Bến Sắn), xã Long Nguyên. Những người khác, từ cán bộ văn phòng UBND đến Trưởng Ấp cũng được “cấp” 2-3 hecta. Riêng Chín Cung thì có đến 130 hecta đất rừng cao su…”.

 (Theo báo Kinh doanh & Pháp luật)

Các bạn ghé câu lạc bộ NÓ KIA  xem tài sản của một số đảng viên

clbnokia.wordpress.com    nhấp chuột vào >>>>Xem nhiều nhất trong 48 giờ qua

Xây dựng nhiều trụ sở hoành tráng đến độ hoang phí- Mặc cho nợ nần quốc gia lên đến 78 tỷ USD, và nợ DNNN do chính phủ bảo lãnh 62 tỷ USD

——————————————————————-

Biệt thự 100 tỷ

Tận mắt khối tài sản trên đất của gia đình Bí thư tỉnh ủy Hải Dương

HẢI SƠN    Thứ hai 21/05/2012

Nhà của Ủy viên Trung Ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương Bùi Thanh Quyến đang xây.

Bùi Thanh Quyến (trái), Ủy viên Trung ương đảng CSVN, Bí thư tỉnh ủy Hải Dương, chủ tịch Hội đồng ND.

GDVN) – Thời gian gần đây người dân ở xã Ninh Thành, huyện Ninh Giang – Hải Dương đang đồn thổi nhau và không tiếc lời khen ngợi, ngưỡng mộ đối với độ hoành tráng và kiến trúc tuyệt đẹp của khu nhà vườn trên diện tích đất gần 5.000 m2 được người dân địa phương xác định là của gia đình ông Bùi Thanh Quyến – Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hải Dương.

Từ thông tin phản ánh qua đường dây nóng của người dân xã Ninh Thành (huyện Ninh Giang – tỉnh Hải Dương) có nội dung: Công trình nhà vườn có diện tích khoảng gần 5.000 m2 ở thôn Đông Tân (xã Ninh Thành) đang tiến hành xây dựng trái phép trên đất nông nghiệp (đất chưa được chuyển đổi)? Và cũng theo phản ánh của người dân thì khu nhà vườn đang xây dựng trên diện tích đất thuộc sở hữu của gia đình ông Bùi Thanh Quyến – Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hải Dương?

Phóng viên Báo Giáo dục Việt Nam đã về thôn Đông Tân, xã Ninh Thành (Ninh Giang – Hải Dương) để xác minh thông tin này. 

Khối “tài sản kếch xù” trong khu nhà vườn

Khi chúng tôi có mặt tại đây, điều dễ dàng nhận thấy đó là những tiếng nổ của các loại máy cẩu, máy xây dựng công trình nơi được coi như một “đại công trường” đang thi công.

Đi từ con đường trải bê tông dẫn vào làng hiện ra một khu nhà vườn rất hoành tráng bởi hệ thống tường rào được xây kiên cố cao chừng 3m cùng một hàng cây xanh nhấp nhô chạy song song sát bên tường.

Vào bên trong khu nhà vườn đang xây dựng này thực sự khiến chúng tôi bị “choáng ngợp” trước những gì được “mắt thấy tai nghe”. Và chính xác hơn, nó giống như một khu nghỉ dưỡng sinh thái lý tưởng ở những khu du lịch nổi tiếng.

Theo điều tra của phóng viên và thông tin của một số người dân địa phương, công nhân xây dựng ở đây cho biết, toàn bộ khuôn viên khu nhà vườn này có tổng diện tích khoảng gần 5.000 m2 bao gồm một ngôi nhà 3 tầng (1 tầng hầm và 2 tầng nổi – PV) được thiết kế theo phong cách hiện đại và khác lạ (tức là, ngoài tầng hầm và tầng 1 được xây bình thường thì tầng 2 của ngôi nhà sẽ được làm hoàn toàn bằng gỗ, mái cong hình mái chùa); hệ thống dẫn nước đến 2 hòn non bộ “khổng lồ” bằng đá xanh được thiết kế công phu, đẹp mắt để điều hòa sinh thái cho khu nhà; một “rừng” cây cảnh thuộc dạng quý hiếm cũng khiến mọi người phải ao ước được sở hữu…

Theo chỉ dẫn của những người thợ xây dựng ở đây, tầng hầm nằm sâu dưới lòng đất khoảng 3m. Theo sơ đồ thiết kế hệ thống phòng sẽ có 4 phòng nhỏ và 1 phòng lớn, trong đó, có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách và 1 phòng hát?

Cũng theo những người công nhân xây dựng ở đây cho biết, từ khởi công đến khi hoàn thành, chủ nhà phải bỏ ra một khoản tiền lớn cho phần chi phí xây dựng. Chưa hết, để trang trí cho ngôi nhà này, trong bản thiết kế xây dựng còn được ốp lát bằng các loại gỗ quý và ước tính cũng phải “ngốn” hết khoản tiền không nhỏ. Như vậy, nếu các thông tin mà những người công nhân này cận kề với giá trị thực và chỉ nhẩm tính thì chi phí xây dựng ngôi nhà sẽ là một con số không hề nhỏ chút nào…?

Sự kỳ công, đắt đỏ của khu nhà vườn này còn phải kể đến một hệ thống đường dẫn nước từ bên ngoài vào rồi cung cấp cho các hòn non bộ “khổng lồ” ở trước và sau khu nhà, góp phần tô điểm cho khuôn viên của khu nhà vườn thêm lộng lẫy. Theo những người thợ tại đây, những loại đá xanh, đá đỏ quý được đưa từ vùng đất Ninh Bình, Thanh Hóa và một số nơi khác về.

Theo tìm hiểu của PV, và thông tin của những công nhân xây dựng ở đây cho biết: toàn bộ các loại đá được đưa về đây, giá trị của chúng cũng lên đến con số rất ‘khủng’. Trong đó, riêng tổ hợp hòn non bộ ở phía sau nhà cũng không kém đắt tiền. “Chi phí để mua các loại đá về cũng hết khá nhiều tiền, nhưng đắt nhất là loại đá đỏ được đặt ở cổng chính vào và một hòn khác ở trên đồi” – ông K, một công nhân xây dựng ở đây cho biết.

Và “rừng” cây, gỗ quý…

Tất cả những con số trên là những điều có thể đánh giá được bằng phép tính đơn giản, nhưng những cây xanh quý hiếm được coi là “tài sản” vô giá trong khu vườn này. Đó là một “rừng” cây, gỗ quý được trồng ngay hàng, thẳng lối để “trang điểm” cho khu nhà vườn này như: những người dân ở đây cho biết có một cây giống như cây sưa đã hàng trăm năm tuổi, tùng la hán, gốc thị lâu năm… và một số cây quý có nguồn gốc từ nước ngoài. 

Đặc biệt, theo như những người dân ở đây cho biết thì sự có mặt của gốc cây rất giống với cây sưa hơn 1 vòng tay người ôm và cây tùng la hán ước tính khoảng vài trăm năm tuổi? Theo như đánh giá của những nghệ nhân, những chuyên gia về cây thì có thể những loại cây kể trên có giá trị một vài trăm triệu cho đến vài tỷ, thậm chí có những cây đặc biệt quý có thể có giá vài chục tỷ…?

“Nói chung cây cảnh là vô giá và nó phụ thuộc vào sở thích của mỗi người nên đắt hay rẻ cũng khó nói lắm. Vào thời điểm đắt nhất, năm 2010, thì cây tùng la hán có giá rất cao, cây cổ thụ (mà ông K cho là cây sưa-PV) ở trên đồi kia đâu như cũng có giá phải tính bằng đô (USD). Còn lại những cây khác thì giá vô vàn lắm…” – ông K chỉ tay  về hướng cây sưa ở trên đồi (đồi nhân tạo trong khu nhà vườn – PV) nói.

Cán bộ UBND đi nghỉ mát vào ngày làm việc?

Khi PV đến UBND xã Ninh Thành (ngày 16/5) để liên hệ công tác báo chí và xác minh nguồn gốc đất như theo phản ánh của người dân thì ông Vũ Thành Lượng Chủ tịch UBND xã Ninh Thành từ chối không hợp tác: “Chủ tịch đi vắng không tiếp được”. Trong khi đó, ông chủ tịch xã vẫn ngồi chễm chệ trong phòng kế toán? Thậm chí, ông chủ tịch xã còn tuôn ra những ngôn ngữ hơi khiếm nhã và “lệnh” cho CA xã “mời” PV ra khỏi ủy ban(!?).

Trước đó, thứ 2, ngày 14/5, phóng viên đã điện thoại để đặt lịch làm việc với UBND xã nhưng điện thoại bàn Văn phòng ủy ban chỉ có chuông và không ai nhấc máy. Sau đó, PV tiếp tục điện thoại cho ông Vũ Thành Lượng Chủ tịch xã nhưng đầu dây bên kia chỉ tiếng thuê bao hiện giờ không liên lạc được? 

Theo ông Nguyễn Văn Kiệt Chánh Văn phòng UBND xã Ninh Thành cho biết: “Hôm đó (14/5), chúng tôi đang đi du lịch ở Huế?”.

Qua nhiều lần liên lạc bằng điện thoại, phóng viên đã gặp được ông Bùi Thanh Quyến. Trao đổi với phóng viên báo điện tử Giáo dục Việt Nam, ông Bùi Thanh Quyến, Bí thư tỉnh ủy tỉnh Hải Dương đã khẳng định: Thông tin về việc gia đình ông xây nhà trên đất nông nghiệp (đất chưa chuyển đổi) là không chính xác. “Khu đất này đã được gia đình mua lại của các hộ dân ở địa phương và cách đây hơn chục năm, đây là đất đã được chuyển đổi, hợp pháp…”_Ông Quyến xác nhận thông tin.

 

http://giaoduc.net.vn/Ban-doc/Tan-mat-khoi-tai-san-tren-dat-cua-gia-dinh-Bi-thu-tinh-uy-Hai-Duong/166518.gd

—————————————————————————–

Hải Dương làm rõ tài sản của con trai Bí thư Tỉnh ủy

> Làm rõ tài sản của con Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương

TPO – Theo ông Hoàng Mai Khương–Chánh văn phòng UBND tỉnh Hải Dương, sau khi báo chí phản ánh, tỉnh này mới nắm được sự việc và đang cho điều tra, làm rõ tài sản của con trai ông Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương.

Sáng 30-5, phóng viên báo Tiền Phong trao đổi với ông Hoàng Mai Khương – Chánh văn phòng UBND tỉnh Hải Dương, để làm rõ thông tin về khu vườn được cho là có trị giá rất lớn của ông Bùi Thanh Tùng – Trưởng phòng Việc làm – An toàn lao động, Sở Lao động Thương binh và Xã hội tỉnh Hải Dương (con trai ông Bùi Thanh Quyến – Ủy viên Trung ương Đảng – Bí thư tỉnh ủy Hải Dương).Không thể nắm hết tài sản của cán bộ

Theo đại diện lãnh đạo tỉnh Hải Dương, tỉnh có tới 12 huyện, thành phố, với số dân lên tới hơn 1,7 triệu người, nên việc cá nhân, cán bộ xây dựng nhà cửa, vườn tược, lãnh đạo tỉnh không thể nắm hết.

Chỉ sau khi báo chí phản ánh, chúng tôi mới nắm được thông tin. Tỉnh đã chỉ đạo huyện Ninh Giang bước đầu tiến hành kiểm tra nguồn gốc đất đai của khu vườn nhà anh Bùi Thanh Tùng – ông Khương cho biết.

Theo ông Khương, UBND huyện Ninh Giang đã có văn bản số 49/BC-UBND gửi Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Thông tin và truyền thông, UBND tỉnh Hải Dương, về nguồn gốc diện tích đất do ông Bùi Thanh Tùng sử dụng tại thôn Đông Tân, xã Ninh Thành, huyện Ninh Giang (Hải Dương).

Theo đó, khu đất trên có tổng diện tích 4.152 m2, gồm các thửa: 44, 45, 43, 42, 20, 48, 77 thuộc tờ bản đồ số 3.

Trong đó, loại đất vườn (cây lâu năm) là 3393 m2; đất nuôi trồng thủy sản (ao) 759 m2.

Diện tích đất này nằm xen trong khu dân cư thôn Đông Tân, xã Ninh Thành. Người sử dụng hiện nay là ông Bùi Thanh Tùng.

Về nguồn gốc và quá trình sử dụng diện tích đất trên: Là đất ổn định lâu dài cho năm hộ (hộ bà Trần Thị Ngát, bà Bùi Thị Điệp, bà Nguyễn Thị Thúy, ông Bùi Văn Nuôi, ông Trần Văn Hiệu).

Sau đó, diện tích đất trên được chuyển đổi theo dự án “chuyển đổi cơ cấu cây trồng”, được UBND huyện Ninh Giang phê duyệt tại Quyết định số 933/QĐ-UBND ngày 28-10-2002. Diện tích này (trong đó có nhà cấp bốn) được năm hộ sử dụng ổn định.

Đến cuối năm 2010, đầu năm 2011, năm hộ trên chuyển nhượng quyền sử dụng đất cho ông Bùi Thanh Tùng theo đúng quy định của pháp luật.

Trên cơ sở hồ sơ chuyển nhượng được UBND xã xác nhận; Văn phòng đăng ký quyền sử dụng đất – Phòng Tài nguyên – Môi trường thẩm định.

Căn cứ quy định pháp luật về đất đai, Quyết định của UBND tỉnh Hải Dương, trên cơ sở quá trình sử dụng đất và hiện trạng đất, xét đề nghị của ông Bùi Thanh Tùng về chuyển mục đích sử dụng đất, UBND huyện Ninh Giang cấp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho ông Tùng (GCNQSDĐ số 495738 ngày 19-7-2011) với diện tích đất là 4.152 m2 và hợp thành một thửa (thửa số 45).

Trong 4.152 m2 có 500 m2 được chuyển mục đích sang đất ở (được phê duyệt tại Quyết định số 933/QĐ-UBND ngày 29-7-2011) và ông Bùi Thanh Tùng đã thực hiện đầy đủ nghĩa vụ tài chính.

Mời cấp Bộ kiểm tra

Về việc xác định giá trị tài sản trên khu đất này của ông Bùi Thanh Tùng, Chánh Văn phòng tỉnh Hải Dương cho rằng, do mới nhận được báo cáo của huyện Ninh Giang nên tỉnh mới bắt đầu vào cuộc.


Nhà của Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương có hào sâu cách biệt với bên ngoài. Ảnh: Internet.

“Khối lượng công việc của tỉnh vô cùng lớn. Cái chính là phải tập trung vào phát triển kinh tế – xã hội. Việc của gia đình anh Tùng chỉ là một trong rất nhiều việc mà lãnh đạo tỉnh phải giải quyết” – ông Khương chia sẻ.Việc xác định nguồn gốc cây cảnh trong khu vườn nhà anh Tùng, lực lượng kiểm lâm tỉnh chưa chắc đã làm được. Chúng tôi sẽ mời cấp Bộ vào cuộc kiểm tra – ông Khương nói thêm.

Còn về việc thẩm định thu nhập cá nhân, ông Khương cho rằng: “Thẩm quyền quản lý anh Tùng là của tỉnh nhưng thông qua cấp Sở. Anh Tùng là cán bộ cấp Phòng, do Sở quản lý nên Tỉnh sẽ chỉ đạo Sở xem xét, kiểm tra cụ thể”.

Theo ông Khương: “Đã là cán bộ của Đảng, Nhà nước thì phải tuân thủ nguyên tắc đề bạt, bổ nhiệm, chịu sự quản lý của lãnh đạo Đảng, Nhà nước. Việc điều tra, xử lý đúng sai, vi phạm không có trường hợp nào là ngoại lệ”.

Vị Chánh Văn phòng tỉnh cũng cho rằng, ở Hải Dương có rất nhiều hộ giàu lên từ chuyển đổi cơ cấu cây trồng, kinh doanh cây cảnh.

“Nếu việc chuyển đổi mục đích sử dụng đất hợp pháp, đúng quy định, họ đầu tư mà đem lại hiệu quả kinh tế, lợi ích cho cộng đồng thì nên khuyến khích. Riêng đối với trường hợp nhà anh Tùng, tôi cũng chưa nắm được có những cây gì, giá trị bao nhiêu nên chưa thể đưa ra nhận xét, đánh giá gì cả” – ông Khương nói.

Tuấn Nguyễn

————————————————————————

 

30-5-2012

Làm rõ tài sản của con Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương

‘Quốc hội phải có trách nhiệm’

TP – Đại biểu Quốc hội Trần Ngọc Vinh (Hải Phòng) cho rằng, phải làm rõ con trai ông Bí thư tỉnh ủy Hải Dương có sai phạm gì không? Khi làm rõ thì thấy việc ông ấy liên quan đến đâu?

Cần làm rõ nguồn gốc khối tài sản

“Phải làm rõ con ông ấy (ông Bí thư tỉnh ủy Hải Dương) có sai phạm gì không? Khi làm rõ thì thấy việc ông ấy liên quan đến đâu” – Ông Trần Ngọc Vinh, Phó trưởng Đoàn đại biểu Quốc hội Hải Phòng trao đổi với báo chí về thông tin liên quan tài sản nhà, đất của con trai Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương Bùi Thanh Quyến.

Theo ông Vinh, trước hết, đây là tài sản của con một đại biểu Quốc hội. Cho nên, phải làm rõ con ông ấy có sai phạm gì không? Khi làm rõ thì thấy việc ông ấy liên quan đến đâu, hoặc ông ấy không có liên quan.

Nói gì thì nói, chúng ta phải “thượng tôn pháp luật”. Khi thấy hiện tượng như vậy, phải vào điều tra và kết luận hơn 4.000 m2 đất ấy sử dụng như thế nào, tài sản đấy lấy đâu ra? Bây giờ chưa điều tra thì chưa kết luận được.

Biết đâu ông ấy rất tốt, không có vấn đề gì cả. Hiện nay xảy ra tình trạng là phần lớn bố mẹ không muốn, nhưng hành vi của con cái lại làm phiền lòng bố mẹ.

Trước khi đại biểu ứng cử vào Quốc hội phải kê khai lý lịch, trong đó có kê khai tài sản. Nếu cái nào thuộc phạm vi Quốc hội thì Quốc hội làm rõ và phải thực hiện theo pháp luật. Vừa rồi Quốc hội đã làm rất khẩn trương, đúng quy định pháp luật để bãi miễn tư cách một đại biểu.

“Cái gốc vẫn là cán bộ. Những vấn đề về cán bộ đã được chỉ rõ trong Nghị quyết Trung ương 4, thì đang có những qui trình, biện pháp, để làm sao công tác cán bộ tốt lên, tránh được một số hiện tượng xảy ra trong thời gian vừa qua” – Ông Vinh nhấn mạnh.

ĐBQH Đỗ Văn Đương (TPHCM): Kê khai tài sản còn hình thức 

Theo ĐB Đỗ Văn Đương, Phó Viện trưởng Viện Khoa học kiểm sát – Viện Kiểm sát nhân dân tối cao (TPHCM), một dinh thự hoành tráng của con trai lãnh đạo tỉnh ủy mà giá trị, quy mô diện tích của nó khiến dư luận phải để ý thì cũng nên kiểm tra, xem xét.

Đồng thời, phải xem có mối liên hệ nào về mặt tài sản này với chính vị lãnh đạo tỉnh ủy đó không? Phải kiểm tra cụ thể, vì nếu nói ngay là liên quan ông bí thư thì chưa phải; nếu con ông ấy độc lập, không nói gì với ông ấy thì oan cho ông ấy. Còn nếu có mối liên hệ thì phải xem xét.

Tuy nhiên, bây giờ kê khai tài sản có vấn đề là người ta thường không đứng tên, mà để cho vợ, con, thậm chí bạn bè đứng tên. Theo tôi, việc này chẳng khác nào hình thức rửa tiền.

Ng. Tuấn

————————————————————————–

Dinh thự của ông Trần Văn Truyền, Ủy Viên Trung ương Đảng, Bí thư tỉnh ủy Bến Tre, Tổng Thanh tra Chính Phủ, trong khuôn viên 3 héc-ta tại xã Sơn Đông, thành phố Bến Tre, tỉnh Bến Tre. Nhà mới cất năm 2010.

Cổng chính đi vào dinh thự và “dự án gia đình” của Ủy Viên Trung Ương Đảng, Bí thư Tỉnh Ủy Bến Tre, Tổng Thanh Tra Chính phủ ông Trần Văn Truyền màu sắc như sơn son thếp vàng.

Cổng chính theo kiểu sơn son thếp vàng

Nguyên Tổng thanh tra Chính phủ Trần Văn Truyền: Tôi có xây biệt thự nhưng trên đất của con!

Ông Trần Văn Truyền, cựu Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh Ủy Bến Tre, cựu Tổng Thanh tra Chính phủ có bao nhiêu biệt thự?

Published on February 22, 2014   ·   No Comments

Trân trọng kính mời bạn đọc “chiêm ngưỡng” một số hình ảnh về “của nổi” là những dinh thự, biệt thự, nhà đất, một phần trong khối tài sản của ông Trần Văn Truyền, cựu Ủy viên Trung ương Đảng, cựu Tổng Thanh tra Chính phủ (TTCP).

Ngoài một số biệt thự, lô đất sở hữu trước đây, ông Trần Văn Truyền đang triển khai một “dự án gia đình” trên lô đất khoảng 30.000m2 (3 héc-ta) tại xã Sơn Đông, TP Bến Tre. Trong khuôn viên đó, ông Truyền đã và đang xây dựng một biệt dinh hoành tráng (ảnh 1) và 4 căn nhà gỗ lợp ngói đỏ (ảnh 3), nghe nói có cả tốp thợ Nam Hà thi công nhiều tháng qua.

Những căn nhà gỗ thuộc nhóm gỗ đặc biệt không dùng đến một cái đinh sắt. Nguồn tin từ một số cán bộ ở TTCP và cán bộ ở Bến Tre, ông Truyền còn có 3 cơ ngơi ở TP Hồ Chí Minh là phường Thảo Điền (Quận 2), ở Quận 5, ở khu đô thị “5 sao” Phú Mỹ Hưng do người thân đang quản lí, sử dụng. Người ta còn đồn rằng cái giường “đặc biệt” của vợ chồng ông có giá trị khoảng nhiều tỉ đồng, v.v…

 

tranvantruyen-bietthu1

 

tranvantruyen-bietthu2

 

tranvantruyen-bietthu3

 4 căn nhà ngói của Ủy Viên Trung ương đảng CSVN, đội tiền phong của giai cấp vô sản Công Nông. 

tranvantruyen-bietthu4

 

tranvantruyen-bietthu5

 Nhà cho mướn của Bí thư Tỉnh ủy Bến Tre, Ủy viên Trung Ương Đảng CSVN, đội tiền phong của giai cấp Vô Sản Công Nhân và Nông Dân. 

tranvantruyen-bietthu6

 

Thông tin thì nhiều, có thể chưa đầy đủ hoặc có chi tiết chưa chính xác, song những tấm ảnh mà độc giả mục sở thị trong trang này là hiện thực nhãn tiền.

Nhiều người bảo làm cán bộ thanh tra thì nhanh chóng giàu có, nhưng không phải ai cũng làm giàu bất chính cả đâu! Chỉ có điều, người có nhiều nhà như ông Trần Văn Truyền có lẽ trở thành “tấm gương” cho cấp dưới. Chỉ ví dụ một trường hợp ông Lê Sỹ Bảy, Phó Vụ trưởng Vụ I TTCP, có 6 nhà như Báo Người cao tuổi đã đưa tin.

THEO NGƯỜI CAO TUỔI

————————————————————————–

Dinh cơ đồ sộ của cựu chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô

12-3-2013

Việt Báo

Sau 3 năm kể từ ngày bị miễn nhiệm hết chức vụ vì những lùm xùm xung quanh vụ án Sầm Đức Xương (năm 2010), nguyên chủ tịch tỉnh Hà Giang Nguyễn Trường Tô trở về cuộc sống của người dân thường với thú vui điền viên. Đó là khu trang trại sinh thái ở ngay mảnh đất cực bắc Hà Giang.

 - 1

Cách Hà Giang 8 km, trên địa bàn xã Đạo Đức (huyện Vị Xuyên), cánh cổng này là nơi dẫn vào

khu trang trại của gia đình ông Nguyễn Trường Tô, cựu Chủ tịch UBND Tỉnh Hà Giang

 - 2

Ông Tô là người gốc “quê lúa Thái Bình” nên ngôi nhà cũng được mô phỏng lại nhà truyền thống ở Đồng bằng Bắc bộ

 - 3

Những vì kèo được chạm trổ công phu

 - 4

 Họa tiết chạm khắc làm ngôi nhà… bừng sáng

 - 5

Cả trang trại ngút ngát cây xanh do bàn tay có nghề về cây xanh và phong thủy kiến tạo

 - 6

Hồ tích thủy, bờ kè chắc chắn cùng sự sắp đặt của các tiểu cảnh bon sai

 - 7

Những hòn giả sơn được gia công hết sức công phu

 - 8

Những cây cảnh “độc” được đưa về từ khắp nơi, đang trong thời gian “hồ” để thích nghi với khí hậu, thổ nhưỡng của khu trang trại

 - 9

Trong đó phải kể đến loài thông tre, một trong những loài khó trồng

 - 10

Ngôi nhà cũng được xây dựng theo phong cách hết sức “tây”

 

http://vietbao.vn/Video-clip/Dinh-co-do-so-cua-cuu-chu-tich-tinh-Ha-Giang-Nguyen-Truong-To/2131611428/601/

 

 

————————————————————————-

 »

————————————————————————–

BÀI ĐƯỢC ĐỌC NHIỀU nhất hôm nay

►Lý Quang Diệu: toàn bộ giới lãnh đạo cao cấp ở Việt Nam: ‘Bị kìm hãm trong tư duy xã hội chủ nghĩa’.

►Tướng Giáp trong “Bên Thắng Cuộc”- Vụ án Năm Châu -Sáu Sứ 1991

►Bí Mật lịch sử Trung-Việt 1990 (1)

►Cuộc gặp gỡ bí mật Trung – Việt ở Thành Đô, Trung Quốc, vào tháng 9 năm 1990 (2)

Ai là Anh Cả Quânđội Nhânzân Xứ Lừa?

►Đại học miền Nam trước 1975: hồi tưởng và nhận định

Vào cuối năm 2013, nợ công của Việt Nam sẽ lên tới 78,6 tỷ USD, theo tuần báo The Economist

►Lạm Phát của Việt Nam từ 1980-2010 – Thống Kê của IMF

►Thế hệ tướng Giáp và bi kịch của dân tộc – Bao nhiêu năm rồi mà vẫn u mê (Trần Hồng Tâm)

Posted in Tham Nhung-Hoang Phí- Ăn Cắp | 3 Comments »

►Tuyên cáo thành lập: Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam

Posted by hoangtran204 trên 28/11/2013

Cuộc gặp gỡ với bà Jennifer và hai đồng sự, Đại Sứ Quán Hoa Kỳ tại Hà Nội ngày 18/11/2013

Ban vận động bao gồm các chị Huỳnh Thục Vy, Mẹ Nấm, LS Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Hoàng Vy, Nguyễn Thị Nhung, Nguyễn Thị Kim Liên, Dương Thị Tân, Kim Tiến v.v… vừa ra Tuyên cáo thành lập Tổ chức Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam, với tên tiếng Anh là Vietnamese Women for Human Rights nhằm bảo vệ và thăng tiến nhân quyền, đặc biệt là cho nữ giới.

Được biết, sau thời gian thành lập, các thành viên sẽ đi khắp nơi để vận động chị em tham gia và nâng cao nhận thức về quyền con người của người dân VN.

Dưới đây là nguyên văn Tuyên cáo thành lập:

“Cho đến thế kỷ 21- thời đại của tri thức và dân chủ tự do, Việt Nam vẫn còn là quốc gia có một hồ sơ dày cộm về đàn áp Nhân quyền.

Nhân quyền được coi là thước đo quan trọng để định hình mức độ văn minh và là điều kiện tiên quyết tạo ra phúc lợi tinh thần và giá trị nhân văn cho con người. Thế giới ngày hôm nay đã và đang đề cao Nhân quyền trong tất cả các lĩnh vực hoạt động xã hội. Tuy nhiên hiện nay người dân Việt Nam vẫn chưa có cơ hội thụ hưởng Nhân quyền theo dúng ý nghĩa tốt đẹp và nhân bản nhất của nó. Bằng chứng là nhiều người bảo vệ Nhân quyền ở
Việt Nam vẫn đang tiếp tục bị đàn áp bằng nhiều hình thức, đặc biệt là những người phụ nữ.

Trong bối cảnh đó, thiết nghĩ, việc hình thành và phát triển các tổ chức xã hội dân sự bảo vệ Nhân quyền là điều cần thiết và khẩn cấp. Các tổ chức này không chỉ quan trọng đối với lợi ích của mỗi cá nhân người dân mà còn thiết thực đối với việc xây dựng nền tảng thăng tiến xã hội.  Vì thế, chúng tôi-những người quan tâm về nhân quyền nói chung và nhân quyền của  nữ giới nói riêng cùng nhau cho rằng việc thành lập Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam http://vnwhr.net/ là sự cần thiết để đại diện một cách độc lập, công bằng và vô vị lợi cho toàn thể những người phụ nữ đã, đang và sẽ bị tổn thương về Nhân quyền, lập nên một tổ chức sinh hoạt dân sự có tên gọi là Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam nhằm:

  • Gắn kết các cá nhân phụ nữ chịu thiệt thòi và dễ bị tổn thương từ các vụ việc vi phạm Nhân quyền.
  • Lên tiếng và có những hành động bảo vệ thiết thực đối với những người phụ nữ đã và đang bị xâm phạm phẩm giá và các quyền con người cơ bản.
  • Chia sẻ và tuyên truyền những kiến thức nhằm nâng cao trình độ hiểu biết của phụ nữ Việt Nam về quyền con người và về vai trò của phụ nữ trong một xã hội tôn trọng nhân quyền.

Tôn chỉ của Phụ nữ Nhân Quyền Việt Nam không gì quan trọng hơn là nâng cao nhận thức của từng cá nhân trong xã hội về phẩm giá con người và những quyền con người cơ bản của chính mình cũng như của người khác, từ đó góp phần thúc đẩy một xã hội tôn trọng nhân quyền.

Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam là một tổ chức xã hội dân sự, phi chính trị cam kết góp vai trò của mình vào mục tiêu kiến tạo một xã hội Việt Nam tôn trọng nhân quyền, và là một bộ phận không tách rời trong phong trào bảo vệ nữ quyền trên thế giới”.

Ngày 25/11/2013

© Ban Vận Động

Nguồn:  

——————————————————————–

Các nhà hoạt động nữ công khai thành lập hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam

Châu Văn Thi (Danlambao) – Tối ngày 26/11/2013 trên mạng xã hội Facebook của các nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền đồng loạt đưa lên thông tin chúc mừng về việc thành lập tổ chức dân sự “Phụ nữ nhân quyền Việt Nam”, tên tiếng Anh là Vietnamese Woman For Human Rights.

Blogger Huỳnh Công Thuận viết trên trang cá nhân của mình: “Nhiệt liệt ủng hộ Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam”. Trong khi đó đã có rất nhiều hình ảnh hoa tượng trưng được đưa lên các trang Facebook để chúc mừng sự kiện này.

Tôi đã liên lạc được với bạn Nguyễn Thị Yến Trang là một thành viên của PNNQVN để nghe bạn ấy tâm sự nhiều hơn về tổ chức phi chính phủ hoạt động vì nhân quyền đầu tiên ở Việt Nam.

Châu Văn Thi: Chào bạn chúng tôi vừa được tin tổ chức dân sự PNNQVN vừa thành lập ngày 25/11/2013, trong đó bạn là một thành viên, bạn có thể cho độc giả biết nguyên nhân và ý nghĩa ra đời của tổ chức dân sự này?

Yến Trang: Chào anh, chào quý độc giả! Theo như mọi người đã biết thì ngày quốc tế diệt trừ bạo lực đối với phụ nữ đã được Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc chính thức thiết lập trong nghị quyết được thông qua ngày 17/12/1999. Ngày 20/12/1993, Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc cũng đã thông qua Tuyên bố về diệt trừ bạo lực đối với phụ nữ.

Thế nhưng cho đến nay, phụ nữ trên thế giới nói chung và phụ nữ ở Việt Nam nói riêng vẫn đang là nạn nhân của những sự bất công về văn hóa, giáo dục và pháp luật. Cùng lúc với việc Việt Nam trở thành thành viên của hội đồng nhân quyền LHQ, chị em phụ nữ chúng tôi đã ngồi lại cùng nhau, thành lập nên một tổ chức dân sự để bảo vệ quyền lợi chính đáng cho chính bản thân mình và những người phụ nữ đang cùng sinh sống trên đất nước này.

Đây chính là lúc Việt Nam phải chứng tỏ mình với dư luận thế giới về những cam kết khi gia nhập Hội đồng nhân quyền Liên hợp quốc.

Châu Văn Thi: Việt Nam đã có Hội liên hiệp phụ nữ, tại sao các bạn không tham gia vào đó mà thành lập nên một tổ chức dân sự khác?

Yến Trang: Hội liên hiệp phụ nữ được thành lập cho đến nay đã hơn 80 năm nhưng những gì họ làm về bảo vệ nhân quyền cho chị em là không nhiều, chủ yếu theo đường lối và chính sách của “trên” giao. Một số nơi họ thường xây dựng đại biểu, hội họp chung quy lại là ai sướng sẽ sướng hơn, ai khổ sẽ khổ hơn.

Trong khi đó các nhà hoạt động nhân quyền nữ thường bị chính những người này vi phạm thô bạo về nhân quyền điển hình như trường hợp của Hoàng Vi, Thảo Chi…

Châu Văn Thi: Công việc cụ thể của Phụ Nữ Nhân Quyền thời gian sắp tới là gì ? Bạn có nhắn gởi gì tới những người phụ nữ Việt Nam đã và đang bị xâm phạm nhân quyền?

Yến Trang: Công việc cụ thể của chúng tôi đã viết trong Tuyên cáo thành lập Phụ Nữ Nhân Quyền đó là:

* Gắn kết các cá nhân phụ nữ chịu thiệt thòi và dễ bị tổn thương từ các vụ việc vi phạm Nhân quyền.

* Lên tiếng và có những hành động bảo vệ thiết thực đối với những người phụ nữ đã và đang bị xâm phạm phẩm giá và các quyền con người cơ bản.

* Chia sẻ và tuyên truyền những kiến thức nhằm nâng cao trình độ hiểu biết của phụ nữ Việt Nam về quyền con người và về vai trò của phụ nữ trong một xã hội tôn trọng nhân quyền.

PNNQ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ quyền lợi và bình đẳng cho các chị em phụ nữ. Vì chúng ta xứng đáng được hưởng quyền tự do và bình đẳng đáng có. Hãy đứng lên cùng với chúng tôi, lên tiếng cùng chúng tôi để bảo vệ quyền lợi của chính bản thân mình!

Một số hình ảnh hoạt động của Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam:

Cô Hồng, Hường và Thảo ủng hộ hoạt động của PNNQ.

Thăm nhà Trịnh Kim Tiến.

Đến thăm vợ luật sư Lê Quốc Quân (mặc áo đen)

Thăm hỏi blogger Trăng Đêm

Các thành viên Phụ Nữ Nhân Quyền chụp ảnh cùng nhau.

nguồn: Châu Văn Thi
danlambaovn.blogspot.com

 

*Muốn gia nhập, chị em có thể liên hệ địa chỉ email  vnw4hr@gmail.com.

——————————————————–

BÀI LIÊN QUAN

►Số Phận của phụ nữ Việt Nam ở thôn quê và trẻ em sơ sanh là như thế nầy đây

►Phụ nữ miền quê bị dụ dỗ đi xuất khẩu lao động bị chủ người Nga lường gạt, trả lương rất thấp, làm nhiều giờ, đòi về lại VN – Phụ nữ thành phố Hà Nội bị “bác sĩ” Trung Quốc lừa đảo, chặt chém

Posted in Dân Chủ và Nhân Quyền | Leave a Comment »

►Nhà nước tiếp tục đàn áp người H’Mông tháng 11 -2013 – Vì sao đạo Dương Văn Mình của người H’Mông bị đàn áp?

Posted by hoangtran204 trên 27/11/2013

Trần Thị Cẩm Thanh (Danlambao) –

Sáng ngày chủ nhật 24/11/2013, tin từ người H’ Mông cho biết, côn an lại kéo đến đàn áp người H’Mông tại thôn Nà Héng, xã Nam Vang, Huyện Bảo Lâm, tỉnh cao Bằng, tổng cộng có 36 người bị thương, bị chảy máu đầu, 17 người bị còng tay bắt đi… Máy quay ảnh và máy chụp hình đã bị thu đi hết, chúng nó chủ ý tìm bắt em Ma Văn Pá, sáng nay Ma Văn Pá cũng bị đánh chảy máu đầu, bị dán băng dính bịt mồm nhưng bà con đã giải thoát được cho Pá. 

Nguyên nhân sự việc như sau 

Ngày 24/10/2013, UBND xã Nam Quang, Huyện Lâm Đồng, tỉnh Cao Bằng… gửi cho ông Mã Văn Phình ở thôn Nà Héng yêu cầu tổ chức bất hợp pháp Dương Văn Mình tự giác tháo dỡ nhà đòn.

Vậy tổ chức Dương Văn Mình là tổ chức như thế nào? tổ chức đó đã có những hoạt động gây ảnh hưởng gì tới sự toàn vẹn của tổ quốc? căn cứ vào đâu mà UBND xã Nam Quang kết luận nhà đòn của người H’Mông là của tổ chức Dương Văn Mình? sao chúng ta không thấy ai nhân danh tổ chức Dương Văn Mình kêu cứu? Tại sao Ban tôn giáo chính phủ và mặt trận tổ quốc cũng không trả lời đơn từ của người H’Mông?

Lạ thật, chi bộ thôn Nà Héng làm sao mà ra nghị quyết yêu cầu ông Mã Văn Phình phá dỡ nhà đòn của bà con dân tộc H’ Mông, ông Mã Văn Phình làm sao có quyền tuân lệnh chi bộ thôn Nà Héng phá nhà đòn của dân tộc H’Mông, UBND xã lại thực hiện theo nghị quyết đảng của một thôn xóm là bất hợp pháp.

Nhà đòn là của người H’Mông, UBND xã Nam Quang không có quyền chỉ đạo tổ chức Dương Văn Mình nào đó đi phá dỡ nhà đòn của họ.

UBND xã Nam Quang cũng không có quyền đưa người đến phá nhà đòn của người H’Mông theo các biên bản tuyên truyền.

Nghị quyết nào, văn bản nào của cấp trên của UBND xã Nam Quang kết luận tổ chức Dương Văn Mình bất hợp pháp thì tổ chức đó có trách nhiệm phản đối hay động thuận, không liên quan gì đến người H’Mông, chuyện lộn xộn yêu cầu ông Mã Văn Phình tháo dỡ nhà đòn của nhân dân là không thể chấp nhận được.

Rõ ràng đây là một thông báo bất hợp pháp, công an mang cả súng kéo đến để phá nhà đòn là phạm pháp, người H’Mông họ có nghĩa vụ phải phản kháng, chúng ta ủng hộ người H’ Mông là hợp pháp, hợp tình.

Người H’Mông kể họ đã gọi đích danh lũ người xấu này là những kẻ phản động.

Bản thông báo của UBND xã Nam Quang yêu cầu tháo dỡ nhà đòn thì căn cứ dựa vào nghị quyết của chi bộ thôn Nà Héng cũng bị người H’Mông lột mặt nạ, người H’Mông đã chứng minh được điều ngược lại qua biên bản làm việc với chi bộ thôn Nà Héng, tại biên bản có ghi rõ ông bí thư chi bộ đã công nhận con đường đổi mới của người H’Mông là phù hợp.

Người H’ Mông luôn đem thân mình che chắn cho nhà đòn của họ, công an muốn phá hủy nhà đòn nào cũng đều phải trải qua thủ tục đập đánh, lôi kéo, quẳng người H’Mông như một con vật không hơn không kém.

Với người H’Mông, nhà đòn là biểu tượng cho sự đổi mới trong cuộc sống của họ, một sự đổi mới liên tục từ năm 1989 đến nay, thay đổi một phong tục ma chay mê tín kinh hoàng tồn tại trong hàng thế kỷ.

Sự việc vi phạm nhân quyền nghiêm trọng đối với dân tộc H’Mông trong thời gian qua cũng đã được truyền thông rộng rãi trong nước và quốc tế. Xem đường dẫn sau:

 

Nhưng sự việc vẫn diến biến ngày càng phức tạp, ai đang đánh dân tộc H’Mông? Ai đang mượn cớ xóa bỏ tổ chức Dương Văn Mình để đàn áp người H’Mông? 

Suốt tuần qua chúng tôi luôn nhận được tin xấu từ người H’ Mông, đặc biệt là người dân bỗng dưng lại bị ai bắt đi trong khi đi làm rẫy… trong lòng chúng tôi cảm thấy vô cùng chua xót… bởi không ai có thể đến đấy để cứu họ được, họ cũng không thể tự cứu mình được vì họ quá yếu so với lực lượng của công an cộng sản. 

Chua xót hơn là trong khi chúng ta lên án công an nhưng chính nhân dân ta đã trao sức mạnh cho công an cộng sản bằng hành vi đóng thuế hằng ngày của mình cho chính quyền của đảng cộng sản, có chăng chúng ta phải lên án chính mình đầu tiên, chúng ta đã trao ngân khố cho một đảng phái không có trách nhiệm gì với chúng ta, chúng ta cần phải thu hồi và kiểm soát sức mạnh của mình.

Trần Thị Cẩm Thanh

danlambaovn.blogspot.com

——————————————————————-
Người H'mông ở nhiều tỉnh phía Bắc về Hà Nội để kêu cứu chính quyền trung ương, Hà Nội, 19/10/2013. Ảnh : Facebooker Trần Thị Cảm Thanh.

Người H’mông ở nhiều tỉnh phía Bắc về Hà Nội để kêu cứu chính quyền trung ương, Hà Nội, 19/10/2013. Ảnh : Facebooker Trần Thị Cảm Thanh.

Tú Anh

Đầu tháng 10 vừa qua , hàng trăm người H’Mông từ bốn tỉnh Cao Bằng, Bắc Cạn, Thái Nguyên và Tuyên Quang kéo về Hà Nội tố cáo chính quyền địa phương “cấm họ theo đời sống văn minh“. Một số người biểu tình trong đó có những thiếu nữ đã bị tra tấn. Người dân Hà Nội bênh vực đồng bào miền núi cũng bị ngăn cản. Tại sao có chuyện trớ trêu như vậy và vì sao công an Hà Nội lại thẳng tay đàn áp người Hmong, cưỡng bách họ trở về nhà ? Để tìm hiểu nguồn cội vấn đề, RFI đặt câu hỏi với ông Vũ Quốc Dụng, nguyên Tổng thư ký Hiệp Hội Quốc Tế Nhân Quyền ở Frankfurt, Đức.

 1)Tại sao người H’mông tiếp tục trở lại Hà Nội để biểu tình, mặc dù bị đánh đập và bắt đưa trở về quê quán?

Chúng ta biết người H’Mông thường tránh đụng chạm với chính quyền. Trong thập niên 80 và 90, khi chính quyền đàn áp dã man đạo Tin Lành thì người H’Mông cũng chỉ đến cầu cứu nhà thờ Tin Lành Hà Nội. Lần này các người dân tộc H’Mông bị đàn áp quá lâu và quá mức nên ra Hà Nội để cầu cứu trung ương. Lý do là các chính quyền địa phương tại 4 tỉnh Cao Bằng, Thái Nguyên, Tuyên Quang và Bắc Cạn đã phá bỏ nhà tang của họ (có nơi gọi là “nhà táng“, “nhà đòn“). Khoảng 25 năm nay người H’Mông ở đó đã thay đổi tục lệ chôn cất.

Trước đây họ treo xác chết trong nhà rồi bày tiệc ra ăn uống với người chết trong 7 ngày. Sau đó mới đem xác đi chôn không có hòm ván. Bây giờ họ xây nhà tang chung để đưa quan tài vào đó cho thân nhân đến thăm viếng trong vòng 24 tiếng rồi đem chôn. Họ cho rằng làm như vậy là sạch sẽ và vệ sinh hơn, giống như người miền xuôi đang làm. Thế nhưng chính quyền địa phương lại đem quân đến phá nhà tang của họ, đánh đập, bắt bỏ tù họ và bắt họ trở lại phong tục cũ.

Họ về Hà Nội để đòi phải cho họ lập nhà tang, trả tự do cho những người bị bắt và phục hồi danh dự cho người đã dạy họ theo nếp sống mới là ông Dương Văn Mình. Nhưng sau mấy ngày họ kết luận là trên dưới cùng một giuộc cả, nghĩa là cấp trung ương, cấp tỉnh, huyện và xã đều chủ trương đàn áp giống nhau. Họ quyết tâm ở lại Hà Nội để đòi cho được một tờ giấy bảo đảm việc chấm dứt đàn áp.

Vụ này khá nghiêm trọng. Khoảng 100 người dân tộc H’Mông kéo về Hà Nội vào giữa tháng 10/2013 để biểu tình thì công an đến giải tán. Họ bị bắt và một số bị đánh mang thương tích nặng. Cô Hoàng Thị Vàng bị đánh đến nỗi 10 ngày sau vẫn không đi nổi một mình. Một số bị đưa đi mất tích. Có một số người Hà Nội đến phường Thụy Khuê để đòi lại tài sản của những người H’Mông đã bị công an đánh dã man, thí dụ ông Trương Văn Dũng bị đánh gẫy 3 xương sườn. Sau khi bị bắt đưa về nơi trú quán vào đêm ngày 23/10 vừa rồi thì có tin là người H’Mông đã trở lại Hà Nội.

2) Nỗi bức xúc của họ có liên quan gì đến đạo Dương Văn Mình không? đạo Dương Văn Mình như thế nào?

Theo những thông tin mà tôi tổng hợp được từ các nguồn của chính quyền và của người theo đạo Dương Văn Mình, thì đây là một nhánh đạo tin vào Thiên Chúa và Thiên Sứ của người H’Mông ở các tỉnh cực Bắc Việt Nam. Về thực hành, đạo Dương Văn Mình chủ trương thay đổi một số điều mà đạo này cho là hủ tục như ma chay, ép hôn, lễ lạc tốn kém.

Chính quyền Việt Nam không công nhận đạo Dương Văn Mình, xem là “tà đạo“, vì không phải Tin Lành mà cũng chẳng là Công giáo.

Chính quyền không cho người dân H’Mông chôn cất theo kiểu đạo Dương Văn Mình, dạy họ và bắt họ trở về phong tục cũ là phải treo thây ma 7 ngày 7 đêm, phải bón cơm cho xác chết, phải mổ bò mổ trâu ăn uống với xác chết trong 7 ngày rồi vác xác chết đi chôn không quan tài, rồi 13 ngày sau lại phải mổ trâu để cúng tà ma.

Ban đầu chính quyền tịch thu đồ đạc để trong nhà tang, đưa quân đến các buổi lễ tang ở đó để giải tán, đánh đập và bắt giữ người tham dự. Sau này chính quyền đem quân đến san thành bình địa các nhà tang được xây dựng trong vùng rừng núi hoặc giữa ruộng nương, đánh đập và bắt giữ những người H’Mông đứng xung quanh để bảo vệ nhà tang.

Tôi được xem nhiều video clip cho thấy người dân tỏ ra rất ôn hòa, kiên nhẫn và chỉ chống cự bằng cách xô đẩy khi bị công an và dân quân dùng vũ lực kéo họ đi. Hiện còn ít nhất 3 người trong đạo này đang bị chính quyền Việt Nam giam giữ là các ông Dương Văn Mình , Thào Quán Mua và Hoàng Văn Sang.

3) Việc đàn áp các người Hmông này có phải là đàn áp tôn giáo không? Với qui mô thế nào?

Thoạt nhìn người ta có thể nghĩ việc can thiệp vào chôn cất là một vấn đề về văn hóa phong tục. Tôi được đọc chỉ thị về việc “vận động đồng bào dân tộc H‘Mông thực hiện nếp sống văn minh trong việc tang, việc cưới giai đoạn 2013 – 2015“ của tỉnh Yên Bái. Chỉ thị này chỉ trích các tập tục không phù hợp với nếp sống văn minh như không đưa người chết vào quan tài, tổ chức đám tang rườm rà, lộn xộn, tốn kém và kể thành tích là đã khiến người H‘Mông rút ngắn thời gian tổ chức đám tang (từ 6 – 7 ngày xuống còn 3 – 4 ngày), đưa thi hài vào hòm trong vòng 12 tiếng, chôn cất trong vòng 24 tiếng và giảm việc giết mổ nhiều trâu bò. Tôi nghĩ đạo Dương Văn Mình đáng phải được khen vì đã đi đúng và đi nhanh hơn chính sách mong muốn của nhà nước. Thực tế không được như vậy.

Cho nên việc bắt người H’Mông phải trở về các hủ tục trong cái gọi là “cuộc vận động Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hoá ở khu dân cư” hoặc “Quy ước nếp sống văn hóa của người Mông” chỉ là cái cớ và là phương tiện để “ngăn chặn, xóa bỏ“ tôn giáo Dương Văn Mình.

Bằng chứng rõ rệt nhất là chính quyền các cấp bắt người H’Mông phải ký giấy bỏ đạo Dương Văn Mình. Đây là sự xâm phạm đến quyền tự do có tôn giáo là một trong những nhân quyền tuyệt đối mà Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự và Chính Trị không cho phép chính quyền được giới hạn trong bất cứ hoàn cảnh nào. Chính quyền Việt Nam đã cho thành lập “Ban chỉ đạo 160“ để điều động bộ đội, công an và các đoàn thể trong MTTQ bắt ép người dân phải bỏ đạo tập thể. Theo một báo cáo của Tỉnh ủy đảng Cộng sản ở tỉnh Cao Bằng vào ngày 8/10/2012, chỉ trong vòng 4 tháng thực hiện chỉ thị của tỉnh ủy thì đã có 17 trong số 32 xóm ở Cao Bằng chịu “ký cam kết không theo Dương Văn Mình“. Ai không ký thì “chính quyền có biện pháp gọi hỏi, răn đe và xử lý nghiêm“. Đó là lý do khiến nhóm Cao Bằng là nhóm đông người nhất trong đoàn biểu tình H’Mông ở Hà Nội.

4) Việt Nam đã nộp đơn ứng cử vào Hội đồng nhân quyền LHQ. Việc đàn áp này có ảnh hưởng gì đến việc ứng cử không?

Muốn làm thành viên của Hội đồng nhân quyền LHQ thì Việt Nam phải đáp ứng các tiêu chuẩn bảo vệ nhân quyền cao nhất. Do đó chính quyền Việt Nam phải thay đổi toàn bộ chính sách đối với các tôn giáo của người H’Mông. Cụ thể Việt Nam phải tôn trọng quyền tự do có tôn giáo và quyền tự do thực hành tôn giáo của họ bằng cách chấm dứt mọi hình thức bắt giam, truy tố, sách nhiễu, phá nhà táng, và quan trọng hơn hết là chấm dứt chính sách bắt bỏ đạo đối với các tôn giáo họ như Vàng Chứ, Dương Văn Mình, … Rất tiếc tôi hiện chưa thấy Việt Nam có thiện chí này.

Việc đàn áp tôn giáo Dương Văn Mình nằm trong một loạt các vi phạm nhân quyền trầm trọng từ hồi đầu năm ngoái, tức là từ khi Việt Nam loan báo ý định muốn ứng cử vào Hội đồng nhân quyền LHQ. Nhưng chỉ trong khoảng 18 tháng qua, trong lãnh vực tôn giáo, đã có 70 tín đồ của các đạo như Hội đồng Công luật Công án Bia Sơn, Công giáo, Tin Lành, Phật giáo, Phật giáo Khmer Krom và Phật giáo Hòa Hảo bị xử tổng cộng một án tù chung thân, 532 năm tù và 200 năm quản chế. Đó là những bằng chứng không thể chối cãi về thành tích nhân quyền rất tồi tệ của Việt Nam.

Trong phiên họp của Đại hội đồng LHQ vào ngày 12/11/2013 tới đây ở New York các thành viên của LHQ nên cân nhắc xem họ có nên bỏ phiếu cho một ứng cử viên có nhiều hành động thách thức quốc tế trong thời gian chuẩn bị nộp đơn như vậy không.

Xin cảm ơn ông Vũ Quốc Dụng

Vũ Quốc Dụng – Frankfurt – Đức – 10/11/2013

10/11/2013

*****

FB của Blogger Đặng Phương Bích (25-12-2013): “Trước đây tui có viết về sự “Độc quyền tử tế”, chỉ việc chính quyền đã ko giúp bà con H’mong xóa bỏ hủ tục ma chay tốn kém, mất vệ sinh, mà thấy có người đứng ra thuyết phục được bà con thực hiện “Nếp sống văn minh” thì (chính quyền) khó chịu, phá bằng được với lý do truyền đạo, ra điều cái văn minh ấy phải do mình nghĩ ra cơ…chính quyền muốn độc quyền cái sự tử tế đó…”

Chính quyền muốn dân phải mang ơn đảng.  Họ muốn dân phải tôn sùng mang ơn các chính sách của đảng, mang ơn các lãnh tụ đảng CSVN.  Họ không muốn dân tôn sùng, hay mang ơn ai khác.  

Thí dụ: bạn muốn cho trường học 30 máy computer, trước khi cho, bạn phải lên trình báo với UBND Phường Xã tại địa phương có trường học ấy. Bí thư phường/xã sẽ báo cáo bí thư huyện (quận). Sau đó, vào ngày đến trường giao computer, sẽ có bí thư huyện, và chủ tịch UBND phường xuống đọc diễn văn trước, họ sẽ nói rằng nhờ sự vận động của họ, nên bạn mới tặng cho trường computer…Thế là ban giám hiệu trường và học sinh cũng mang ơn đảng và chính quyền!

Khi đi cứu trợ nạn nhân bão lụt, các bạn cũng phải thông báo trước cho chính quyền địa phương (phường, xã), rồi họ cùng với bạn đi phát quà, tiền…

Trên đây là chiến dịch giành dân trong công tác trí vận do Mao Trạch Đông đẻ ra, và đảng CSVN tuân theo răm rắp. 

Ông Dương Văn Mình người H’Mông đã vô tình không hiểu biết sự độc quyền của đảng, sự muốn dân mang ơn đảng. Nếu trước đây, ông thông báo cho đảng ủy xã và UBND xã cùng với ông đi vận động đồng bào H’Mông làm nhà lễ tang, tạo cơ hội cho đảng và UBND xã có chút công lao, thì ông đã không bị ở tù như hiện nay và các nhà lễ tang cũng không bị công an đập phá tan tành. 

Posted in Tôn Giáo | Leave a Comment »

►Từ ép cung cá nhân đến ép cung quốc gia- Thông qua hiến pháp đảng CS tự khẳng định là nhóm lợi ích bao trùm nhất?

Posted by hoangtran204 trên 27/11/2013

Chuyện sửa đổi hiến pháp chỉ là thủ đoạn bịp và lừa gạt của nhà Sản nhằm lôi kéo sự chú ý của các nước ngoài để xin vào hiệp định thương mại TPP, xin vào Hội Đồng Nhân Quyền LHQ. Với bạo lực của hai nhóm (công an và quân đội) cam tâm làm tay sai cho Đảng CSVN, họ không coi các kiến nghị sửa đổi hiến pháp và sự phản đối cuả người dân trong nước ra gì. Sẽ không có gì thay đổi trong hiến pháp khi quốc hội biểu quyết vào ngày mai, nên đừng trông mong.  

Nay, kết quả của hai chuyện ấy hầu như đã rõ, nên màn kịch dự thảo hiến pháp 2013 phải đóng lại. Sẽ không có một sự thay đổi nào như bài viết của tác giả Thanh Hương ở dưới đây. 

——————————————————————–

Từ ép cung cá nhân đến ép cung quốc gia

Theo blog Hiệu Minh

26-11-2013

Đồng ý hay không?

Đồng ý hay không?

Mấy tuần nay, vụ ông Nguyễn Thanh Chấn bị án phạt tù oan đã gây chấn động dư luận. Có kẻ nhận tội nên ông được tha sau 10 năm ngồi tù. Dư luận cả nước băn khoăn, tù nhân này có bị nhục hình, bức cung hay không. Ngay trong Quốc hội, nhiều người phẫn nộ với cách hành xử của tòa án và các điều tra viên.

Khi biết các điều tra viên đều chối bay biến, người ta tự hỏi, một người lương thiện, bỗng nhận tội để tự vào tù. Đứa trẻ con biết đọc, biết viết cũng có thể trả lời được, chẳng cần đến lời giải thích vòng vo của Chánh án Tối cao Trương Hòa Bình.

Thế giới đầy những chuyện tù oan, từ xa xưa đến giờ và sẽ còn tồn tại mãi. Xứ tam quyền phân lập như Mỹ vẫn có người bị án oan. Nhưng không thể dựa vào đó mà nói, người ta sai, mình có quyền làm sai theo. Thấy kẻ khác giết người mà mình vác súng bắn, bởi “có người làm thế nên tôi bắt chước”. Chỉ có trộm cắp, côn đồ đường phố mới lý luận thế.

Tại các quốc gia tiến bộ, pháp luật nghiêm minh, khi phát hiện ra sai như thế, người ngồi ghế quan tòa, cảnh sát điều tra, hoặc là mất việc, nặng hơn là đi tù nếu phạm tội ép cung, nhục hình, hoặc phải đền cả triệu đô la. Hệ thống tòa án độc lập và luật sư có quyền tranh tụng đến cùng để bảo vệ thân chủ, nên án oan sai bớt đi rất nhiều.

Xã hội văn minh sinh ra “tam quyền phân lập” và báo chí là quyền lực thứ tư “chõ mũi” vào ba nhánh quyền lực trên, để đảm bảo “tam quyền” không thành nhóm mafia do thông đồng với nhau vì lợi ích nhóm. Chuyện rõ như ban ngày và chẳng cần chứng minh tính ưu việt của xã hội dân chủ. Nếu có cái nhìn dài hạn trong phát triển không tuyệt đối hóa sự lãnh đạo của bất kỳ ai.

Tại Việt Nam, như TBT Nguyễn Phú Trọng nói “Hiến pháp là văn kiện chính trị pháp lý quan trọng vào bậc nhất sau Cương lĩnh của Đảng”, thì chẳng có tam quyền, mà đảng đứng trên tất cả. Báo chí đóng vai trò tuyên truyền cho đường lối của đảng mà không thể phản biện.

Độc đảng tạo nên quyền lực tuyệt đối, dẫn đến quyền lực bị tha hóa, chính là nguyên nhân làm cho khối Đông Âu đã sụp đổ, kéo theo Liên Xô tan vỡ. Thời internet đã dần bạch hóa những khiếm khuyết và lỗi lầm do hệ thống này gây ra. Các cuộc cách mạng mầu nổ ra, những kẻ tàn bạo bị xử bắn, bị dân đập chết trên đường phố, xưa kia xử án dân bằng những phiên tòa kangaroo nay họ ngồi sau song sắt.

Nếu Hiến pháp được thông qua với điều 4 “Đảng lãnh đạo toàn diện” được giữ nguyên tại kỳ họp Quốc hội này thì các vị “Yes – Đồng ý” sẽ giúp cho “quyền lực tuyệt đối” được tiếp tục. Từ khi đảng giành chính quyền tới này, bất kỳ ai nói trái lời đảng dù nhiều lúc đảng sai nghiêm trọng, đều bị dọa dẫm, bị bắt, bị tù đầy, dân phải im mà đồng ý, bởi cơ chế phản biện xã hội không tồn tại. Đó kiểu “ép cung” 90 triệu người.

Ông Nguyễn Thanh Chấn

Quốc hội từng bỏ phiếu “lấy được” cho Hà Nội mở rộng, bắt dân Mường Mán thành người Thủ đô, bauxite Tây Nguyên là chủ trương lớn, và nhiều dự án trời ơi khác. Kết quả thế nào, chắc những người “Yes” còn nhớ.

Ông Nguyễn Thanh Chấn bị ép cung, bị dọa nạt và hạ nhục nên phải nhận tội, suốt 10 năm sống trong ngục tù. Đó là thảm họa cá nhân và nền pháp lý.

Nhưng chuyện gì xảy ra nếu một đất nước bị “ép cung” bởi vài điều trong Hiến pháp. Ở tầm quốc gia, khi nhận ra sai lầm, thời gian không phải là một thập kỷ như ông Chấn ngồi sau song sắt.

Các đại biểu Quốc hội hãy nghĩ một chút trước khi chọn nút Yes or No – Đồng ý hay Không việc sửa đổi Hiến pháp mà thực chất là chẳng thay đổi chút nào.

HM Blog. 25-11-2013

——————————————————————

Thông qua hiến pháp đảng CS tự khẳng định là nhóm lợi ích bao trùm nhất?

Thanh Hương   26-11-2013

Tác giả gửi tới Dân Luận

Hiến pháp mới có những khẳng định, nếu bị thông qua, đảng sẽ trở thành nhóm lợi ích bao trùm nhất, cao nhất và ít chính nghĩa nhất.

Rất mong đảng CSVN cân nhắc lợi-hại, trước hết cho bản thân đảng; rồi cân nhắc cả lợi- hại cho dân, chớ nên để quốc hội gồm 90% đảng viên thông qua dự thảo hiến pháp này.

Khẳng định địa vị cai trị vĩnh viễn

Trên thế giới có 200 nước, có bao nhiêu nước khẳng định một đảng nào đó là đảng cầm quyền vĩnh viễn? Có đấy, đó là hiến pháp Liên Xô. Nhưng Điều 6 của Hiến Pháp này vẫn không duy trì được địa vị cai trị của đảng CS. Điều 6 trở thành vô duyên, hài hước, lố bịch, khi nó không bảo vệ được quyền cai trị vĩnh viễn như ĐCS LX mong muốn.

Nay, đã sang thiên niên kỷ II, thế kỷ XXI, vẫn còn một nước ghi trong điều 4 nội dung tương tự, nhưng hài hước gấp đôi về một số chi tiết.

Quyết giữ lại điều này, đảng đã nhìn ra địa vị rất bấp bênh của mình. Mà bấp bênh thật.

Nào là “một bộ phận không nhỏ đảng viên suy thoái tư tưởng, lý tưởng và lối sống”; nào là chỉnh đốn đảng từ năm 2000 đến nay vẫn “càng chỉnh, càng đốn”; nào là biết rằng tham nhũng đang là nguy cơ phế truất vai trò cai trị của đảng nhưng “càng chống, càng lan”; nào là bất cứ vụ tham nhũng nào bị xét xử đều lộ mặt vai trò “chủ đạo” của các đảng viên…

Khẳng định vị trí ngồi trên cả 3 quyền cơ bản

Một đặc điểm của chế độ phong kiến là mọi quyền hành đều nằm trong tay vua. Chế độ tư bản đã phân lập các quyền lập pháp, tư pháp và hành pháp. Cứ tưởng chế độ phong kiến độc tài, phản động đã vĩnh viễn lùi sâu vào quá khứ. Đàng CS VN cự tuyệt tam quyền phân lập. Như vậy khác gì phong kiến? Mấy ai hi vọng rằng đảng CS sẽ cho thảo luận rộng rãi về đề tài này?

Khẳng định áp đặt tư tưởng cho toàn xã hội: chủ nghĩa Mác-Lê

Với áp đặt này, Việt Nam chỉ có một con đường phát triển. Đó là “tiến lên CNXH”. Đây là chủ nghĩa được mô tả trên giấy với mọi hứa hẹn “tốt đẹp”. Tới cuối thế kỷ chưa chắc đã thành hiện thực, nhưng cứ gán XHCN vào quốc hiệu. Hài hước cũng có, nhưng chủ yếu là để khẳng định: Chỉ có đảng CS mới “chính danh” đưa dắt dân VN “đi lên”. Khốn nỗi, nếu CNXH chỉ là ảo ảnh của trí tưởng tượng thì sự “chính danh” chỉ là tự vỗ ngực của một đầu óc hoang tưởng.

Khẳng định quân đội và công an “trung với đảng”

Ngoài chủ định nắm lấy vũ lực, để đe dọa, đảng cũng bộc lộ một mối lo. Lo là phải. Khi chế độ xô-viết sụp đổ là lúc nó sở hữu đội quân hàng chục triệu người, được vũ trang rất hiện đại.

Khẳng định quyền nắm giữ mọi chức vụ trong hành pháp, lập pháp, tư pháp, kinh tế, xã hội, đoàn thể…

Từ các khẳng định trên, đảng nắm quyền kinh tế. Và là nguyên nhân của tham ô, lãng phí.

Khẳng định quyền quản lý đất đai

Đây là quyền kinh tế ngang vua chúa ngày xưa. Nó gồm 4 quyền thành tố:

– Quyền ban phát (tạm cấp) đất. Nói cụ thể, đó là quyền cấp sổ đỏ. Ai nhận sổ đỏ, có nghĩa là đất đang sở hữu bỗng nhiên biến thành đất của “nhà nước”, mà đương sự chỉ còn “quyền sử dụng”. Có thể bị mất bất cứ lúc nào

– Quyền thu hồi. Đây là cách dùng từ rất ít lương thiện. Dẫu là thu hồi, người dân vẫnđược bồi thưởng. Bồi thường bao nhiêu? Xin xem tiếp

– Quyền định giá. Ví dụ, năm 2014, Nhà Nước định giá đất ở thủ đô cao nhất là 81 triệu/ m2; mặc dù giá thị trường có thể nhiều trăm triệu. Nếu không bằng lòng?

– Quyền cưỡng chế.

Khẳng định kinh tế nhà nước là chủ đạo

Cũng là quyền kinh tế khổng lồ. Thua lỗ, lãng phí, và nhất là tham ô, đều đạt kỷ lục trong lĩnh vực này.

Kêu gọi

Nếu còn lý trí để nhận ra mối nguy cơ về sự tồn tại của bản thân và còn thương dân, sợ dân…, xin đảng hoãn thông qua cái dự thảo hiến pháp rất lạc hậu này

Posted in Hiến pháp: sửa đổi 2013 | Leave a Comment »

►Nợ công và nợ xấu sẽ tiếp tục đè nặng lên những thế hệ tương lai của Việt Nam ?

Posted by hoangtran204 trên 27/11/2013

Nhà nước cộng sản chỉ sụp đổ bởi lý do tài chánh, lạm phát, kinh tế suy thoái. Sự cai trị của đảng cộng sán chỉ chấm dứt khi nhà nước không còn tiền chi trả lương cho công nhân viên, quân đội, công an nhân dân, và hàng triệu các đảng viên. Liên Xô và các 16 nước XHCN ở Âu châu-đã sụp đỗ theo cách ấy vào năm 1989-1991- mặc dầu đã nhiều lần in tiền đưa vào nền kinh tế như nhà Sản ở VN đang làm trong thời gian qua.   

Nhà nước đang trả lương cho gần 9 triệu công nhân viên chức, và 8,8 triệu người có công với cách mạng. 

————————————–

Thụy My& Phạm Chí Dũng

Theo RFI 

Đếm tiền tại một ngân hàng ở Hà Nội.

Reuters

Theo các con số chính thức, nợ công của Việt Nam hiện nay chiếm khoảng 55,4% tổng sản phẩm nội địa (GDP) nghĩa là còn trong ngưỡng an toàn. Tuy nhiên hiện nay ngay báo chí nhà nước cũng đã đặt dấu hỏi về con số này, và đưa ra tỉ lệ nợ công lên đến 95% GDP. Trong khi đó, vừa rồi Chính phủ đã đề nghị Quốc hội cho nâng trần bội chi ngân sách lên 5,3% và phát hành thêm 170.000 tỉ đồng trái phiếu. Theo tính toán của một tờ báo trong nước, cứ mỗi ba tháng Việt Nam phải trả nợ một tỉ đô la. 

Phải chăng ngân sách Việt Nam đang cạn kiệt, và hậu quả sẽ như thế nào khi nợ nần tứ phía, tham nhũng lan tràn ? Trong tạp chí kinh tế hôm nay, RFI Việt ngữ đã trao đổi về vấn đề này với tiến sĩ kinh tế Phạm Chí Dũng ở Việt Nam.  (GDP Việt Nam năm 2012 ước đạt 136 tỷ USD, thu nhập bình quân đầu người đạt 1.540 USD)

RFI : Như anh đã biết, nợ của Việt Nam nếu tính cả những doanh nghiệp mà chủ yếu là của nhà nước thì lên tới 95% GDP, có nghĩa là vượt ngưỡng an toàn mà ngưỡng này được xem là 60%. Anh nhận xét tình hình này như thế nào ? 

TS Phạm Chí Dũng : Tôi xin nói trước về vấn đề ngưỡng an toàn so với GDP của Việt Nam. Hiện nay theo một số quan chức Việt Nam thì ngưỡng an toàn nằm ở mức 70% chứ không phải 60%. Trong khi đó theo ngưỡng an toàn tiêu chuẩn quốc tế về nợ công trên GDP, thì nợ công là 65%. Nhưng thật ra hiện nay đang có mâu thuẫn rất lớn về đánh giá giữa hai luồng quan điểm, khác nhau hoàn toàn về vấn đề nợ công trên GDP.

Luồng quan điểm thứ nhất thuộc về chính phủ Việt Nam với màu sắc luôn luôn tô hồng, theo như các báo cáo của chính phủ. Đó là tỉ lệ nợ công trên GDP hiện nay chỉ chiếm 55,4%, mà nếu vay nợ thêm thì tỉ lệ nợ công trên GDP cũng chỉ khoảng 60% tức là vẫn còn an toàn, dưới mức 70% cho phép.

(nợ công hiện nay là 78 tỷ đô la/ GDP của VN là 136 tỷ USD

nợ và nợ xấu của các doanh nghiệp nhà nước – hiện nay lên tới 1,3 triệu tỉ đồng Việt Nam- tức là khoảng 65 tỉ đô la 

gộp chung lại, VN hiện mắc nợ 143 tỷ đô la)

 

Trong khi đó theo một quan điểm độc lập khác thì tỉ lệ nợ công quốc gia trên GDP Việt Nam hiện nay tới 95%. Đánh giá này được nêu ra tại Diễn đàn kinh tế mùa xuân tại Nha Trang vào tháng 4/2013. Một số chuyên gia phản biện độc lập – tôi nhớ là ở Ba Lan, và kể cả ông Trần Đình Thiên, Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam đã rất bức bối, và lần đầu tiên nêu ra tỉ lệ nợ công hiện nay lên tới 95% GDP.

Với điều kiện tính luôn cả nợ và nợ xấu của các doanh nghiệp nhà nước – hiện nay lên tới 1,3 triệu tỉ đồng Việt Nam, tức là khoảng 65 tỉ đô la – lại không được tính vào nợ công quốc gia của Việt Nam.

Nghịch lý là như vậy. Mà khi không tính vào thì tất nhiên tỉ lệ nợ công/GDP của Việt Nam chỉ có 55,4% thôi. Nhưng nếu tính tất cả nợ công của kinh tế nhà nước thì tỉ lệ đó phải lên tới ít nhất 95% GDP.

Còn theo đánh giá của một chuyên gia quốc tế nữa thì tỉ lệ nợ công/GDP không phải là 95% nữa mà là 106%. Đó là một con số khủng khiếp, và điều đó nhắc chúng ta nhớ lại tỉ lệ nợ công/GDP của Philippines trước đây. Nợ công của Philippines vào thời Tổng thống Marcos – được coi là một trong những đời tổng thống tham nhũng nhất của Philippines – lúc đó là 120%, tương đương 120 tỉ đô la, và toàn bộ GDP hàng năm của Việt Nam hiện nay.

Và nếu như mâu thuẫn ở Việt Nam không thể giải quyết được thì người ta đành phải chấp nhận là có một sự chênh biệt tới 50%, giữa báo cáo chính phủ với những đánh giá phản biện về thực tế, hiện tồn ở Việt Nam hiện nay. Do đó cần phải xem lại rất kỹ, rất sâu về nguyên nhân gây ra ung họa ở đâu. Chính là do các tập đoàn nhà nước, chẳng hạn như Vinashin, Vinalines…Mà bản thân những tập đoàn như Vinashin thì chúng ta đã biết họ nợ ít nhất là 84.000 tỉ đồng Việt Nam, tương đương 4 đến 5 tỉ đô la, tức khoảng 6% GDP của Việt Nam.

Đó chỉ mới là một tập đoàn. Còn nhiều tập đoàn khác – chẳng hạn đã xuất hiện những cái tên như Tập đoàn Than Khoáng sản Việt Nam, Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, kể cả Tập đoàn Điện lực Việt Nam nữa. Tập đoàn này cho tới nay trở thành quán quân về nợ ngân hàng, với tổng số 118.000 tỉ đồng, là tập đoàn nhà nước được các ngân hàng ưu ái vô cùng, thuộc loại được ưu ái nhất Việt Nam.

RFI : Thưa anh, trong tình hình nợ công đã cao như vậy mà còn phải gánh thêm những món nợ – dù Nhà nước không bảo lãnh. Theo luật quản lý nợ công thì những khoản nợ này không được tính vào nợ công quốc gia, nhưng nếu chính phủ phát hành trái phiếu thì cũng là một cách làm tăng nợ lên ?

Thực chất việc phát hành trái phiếu chỉ là dùng giấy để mua nợ chứ không phải là dùng tiền thật mua nợ. Cho nên đó là một thủ pháp mà tục ngữ Việt Nam gọi là « đánh bùn sang ao », mà thực tế không giải quyết bất kỳ vấn đề nào, một nội dung nào về vấn đề nợ xấu. Có nghĩa là nợ xấu vẫn y nguyên ! Vậy thì phát hành trái phiếu là cho ai ?

Có hai kênh để phát hành trái phiếu. Một là kênh phát hành nội địa cho dân chúng, cho các doanh nghiệp, ngân hàng. Thứ hai là kênh phát hành quốc tế. Chẳng hạn trường hợp tập đoàn tàu thủy Việt Nam Vinashin, chính phủ đã có quyết định cho tập đoàn này phát hành 600 triệu đô la trái phiếu quốc tế.

Như vậy là cũng dùng giấy để giải quyết nợ. Nhưng vấn đề còn lại là có bán được trái phiếu hay không. Tôi không cho là có nhiều hy vọng lắm về việc doanh nghiệp và các tập đoàn nước ngoài kỳ vọng vào việc Vinashin có thể phục hồi một cách vững chắc, để họ có thể mua trái phiếu quốc tế của Vinashin.

Điều đó cho thấy kênh phát hành trong nước hiện nay cũng đang bế tắc, vì gần như tiền không vào lưu thông và tình trạng găm giữ tiền trong dân chúng rất phổ biến, thị trường bất động sản đóng băng. Đó là một minh chứng cực kỳ điển hình. Cho nên việc phát hành trái phiếu nội địa có nhiều khả năng không thành công, các ngân hàng cũng như vậy.

Vấn đề còn lại là nếu tính đúng tính đủ theo năm tiêu chí của Liên Hiệp Quốc về nợ công thì phải cộng luôn cả nợ của các tập đoàn, doanh nghiệp nhà nước không xử lý được vào nợ công. Lúc đó tỉ lệ nợ công sẽ không phải là 55% nữa mà sẽ lên ít nhất là 95% GDP.

Nếu như Nhà nước Việt Nam với chính sách hiện nay cứ tiếp tục vay những nguồn vốn được coi là tài trợ quốc tế, chẳng hạn như ODA từ Nhật Bản v.v…dù với lãi suất ưu đãi, vẫn là một gánh nặng đổ lên đầu con cháu. Đời con, đời cháu sẽ tiếp tục phải trả, chứ không phải là thế hệ lãnh đạo hiện nay.

RFI Ngay cả trong trường hợp trái phiếu phát hành để hỗ trợ cho những tập đoàn quốc doanh lỗ lã có bán chạy đi nữa, nhưng đây không phải là dòng vốn rót vào sản xuất – doanh nghiệp tư nhân không vay được – thì đây có phải là hiện tượng lành mạnh không ?

Đó không phải là một hiện tượng lành mạnh đối với khu vực sản xuất, và đối với thực lực của nền kinh tế Việt Nam. Vì đó chẳng qua, tôi nhắc lại, là một thủ pháp để chuyển nợ thành một tờ giấy nào đó mà thôi. Và giấy xét cho cùng cũng chỉ là giấy, vì trái phiếu không có ý nghĩa gì ; trong trường hợp phát hành quá nhiều trái phiếu thì vô hình chung lại đẩy mạnh lạm phát. Và nếu không phát hành trái phiếu mà in thêm tiền cũng là lạm phát.

Cho nên ở đây chính phủ buộc phải chọn một phương cách tạm gọi là tương đối an toàn là phát hành trái phiếu. Nhưng tôi muốn nói thêm một khía cạnh thế này : việc phát hành trái phiếu mà không phải dùng tiền mặt để mua nợ xấu cho thấy ngân quỹ Việt Nam đã eo hẹp, và có nhiều dấu hiệu cạn kiệt đến mức như thế nào !

Trong cuộc suy thoái từ năm 2008 đến đầu 2009, tháng 3/2009 chính phủ Việt Nam đã tung ra một gói kích cầu khoảng 143.000 tỉ đồng, tương đương 8 tỉ rưỡi đô la theo tỉ giá hối đoái vào thời điểm đó. Đây là một con số khổng lồ và đã vực dậy nền kinh tế, nhưng đặc biệt vực dậy các thị trường đầu cơ như chứng khoán và bất động sản, còn nền kinh tế chỉ ăn theo những thị trường này mà thôi.

Tuy nhiên trong suốt ba năm suy thoái vừa qua, điều đáng ngạc nhiên là tiền đi đâu ? Cuối cùng thì các doanh nghiệp đã không thể kỳ vọng là Nhà nước có thêm một gói kích cầu nào nữa. Gói kích cầu đó đã được hy vọng vào năm 2012, khi nền kinh tế quá khó khăn. Nhưng đến năm nay thì gần như đã chấm dứt hy vọng, vì không có bất kỳ một tín hiệu nào về việc chính phủ có thể tung ra một gói kích cầu. Từ đó người ta mới đánh giá thế này : Chính phủ hết tiền rồi !

Các doanh nghiệp nói như vậy, và thực chất là nguồn tiền quá eo hẹp. Huy động mãi mới chỉ được gói kích thích 30.000 tỉ đồng để hỗ trợ cho thị trường bất động sản mà thôi.

Điều đó cho thấy việc tung ra trái phiếu là một kênh chẳng đặng đừng. Một kênh bất đắc dĩ mà chính phủ phải thực hiện, và cuối cùng cũng chỉ là một việc gần như vô nghĩa, tức là không giải quyết thực chất vấn đề nợ xấu.

Liên quan đến việc này, tôi cũng muốn nói thêm là công ty Quản lý Tài sản Quốc gia, viết tắt là VAMC được thành lập vào đầu năm 2013, có nhiệm vụ cực kỳ quan trọng là xử lý nợ xấu đang tồn đọng tại các doanh nghiệp và ngân hàng. Nhưng sau một hồi bàn thảo rất gay cấn, cuối cùng vốn điều lệ của VAMC chỉ có 500 tỉ mà thôi. Trong khi nhiệm vụ của VAMC là phải giải quyết ít nhất 100.000 tỉ đồng nợ xấu, theo con số báo cáo !

Với vốn điều lệ chỉ có 500 tỉ mà phải giải quyết gấp hai chục lần số nợ xấu thì làm sao có thể được ? Thế là cuối cùng người ta cũng đành ngã sang một phương án như chính phủ đang thực hiện hiện nay. Có nghĩa lại tiếp tục phát hành trái phiếu. VAMC sẽ có một loại trái phiếu đặc biệt, và dùng loại trái phiếu đó để trả lại cho các ngân hàng – những ngân hàng đang ôm nợ xấu. Và các ngân hàng đó phải chuyển lại một số tài sản thế chấp và nợ xấu cho VAMC.

Cho nên trong mấy tháng vừa rồi, có những báo cáo đánh giá là tổ chức này (VAMC) đã mua được 30 đến 35.000 tỉ đồng nợ xấu. Nhưng điều đó có ý nghĩa như thế nào ? Hay chỉ thuần túy là một việc diễn ra trên giấy và chuyển từ tài khoản này sang tài khoản kia. Còn thực chất nợ xấu vẫn là một hằng số, nếu không muốn nói là tăng lên theo thời gian và không hề thay đổi.

Thậm chí theo một báo cáo mới nhất của Ngân hàng Nhà nước – buộc phải báo cáo trước Quốc hội kỳ họp thứ 6 khóa 13, thì Ngân hàng Nhà nước đã phải làm một động tác, một văn bản được coi là « đảo nợ » và chuyển 300.000 tỉ đồng từ nợ xấu lên nhóm nợ đỡ xấu hơn. Như vậy trái phiếu không giải quyết được gì cả.

RFI Mới đây ông Trương Văn Phước, Phó chủ tịch Ủy ban Giám sát Tài chính Quốc gia đã đánh giá chuyện anh vừa nói là xử lý nợ xấu bằng cách « ngậm sâm ». Tức là tổ chức VAMC chỉ « cấp cứu » thôi, chứ không phải là xử lý nợ xấu triệt để. Muốn triệt để phải chờ sự phục hồi của nền kinh tế, mà theo ông là khoảng hai, ba năm tới. Theo anh vấn đề này có thể giải quyết thế nào ?

À, đây là một ẩn số cực kỳ lớn cho nền kinh tế Việt Nam. Nợ xấu hiện nay đang là vấn đề cốt tử để quyết định vận mệnh của nền kinh tế Việt Nam, và có thể cả vận mệnh của nền chính trị Việt Nam trong tương lai không quá xa !

Ông Trương Văn Phước trước đây từng là Tổng giám đốc Eximbank. Nhận định của ông theo tôi độ khách quan chỉ khoảng một nửa thôi ,vì ông vẫn là một quan chức.

Muốn đánh giá một cách thực chất vấn đề nợ xấu của Việt Nam và thời gian để giải quyết nợ xấu, có lẽ phải dựa vào những ý kiến độc lập hơn nhiều. Nhưng dù sao tôi cho là ý kiến của ông Trương Văn Phước từ trước tới nay vẫn là một trong những ý kiến tương đối sâu sắc và có thể tham khảo được.

Vấn đề ông đưa ra là từ hai tới ba năm có thể giải quyết được nợ xấu, theo tôi là quá lạc quan. Đó là theo lộ trình của Nhà nước và những điều mà Thống đốc Nguyễn Văn Bình đã tuyên bố trước Quốc hội, đến khoảng năm 2014-2015 có thể giải quyết được nợ xấu.

Nhưng theo một chuyên gia khác là ông Bùi Kiến Thành, một chuyên gia Việt kiều và có thể nói là một người khách quan nhất trong lãnh vực tài chánh ngân hàng, thì thời gian để giải quyết nợ xấu phải mất ít nhất 5 năm, tính từ năm 2012. Đánh giá của ông Bùi Kiến Thành được đưa ra vào năm 2012. Có nghĩa là sớm nhất phải đến 2017 mới có thể giải quyết được.

Như vậy đã có một sự chênh biệt khá đáng kể, ít nhất hai, ba năm giữa đánh giá của một chuyên gia phản biện độc lập với khối ngân hàng nhà nước về thời gian giải quyết nợ xấu. Còn giải quyết như thế nào, thực chất hiện nay VAMC không thể gọi là một phép mầu, một cây đũa thần.

Và đúng là như ông Trương Văn Phước đã dùng từ bóng bẩy nhưng ý nhị, là chỉ cho ngậm sâm. Đối với những cơ thể đã ốm o, dặt dẹo và thường là mang trọng bệnh thì mới cho ngậm sâm. Nhưng ngậm sâm chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn, sau đó nếu không giải quyết được gì nữa, lúc đó cơ thể sẽ lờn thuốc. Sẽ không có bất kỳ một loại sâm, một loại thuốc quý nào có thể làm cơ thể hồi phục. Lúc đó sẽ lụn bại, sụp xuống rất nhanh.

RFI : Thưa anh, báo cáo kinh tế vĩ mô 2013 mang tiêu đề « Thách thức còn ở phía trước » kêu gọi cổ phần hóa triệt để doanh nghiệp nhà nước, mở rộng tham gia của tư nhân, đưa ra lộ trình doanh nghiệp nhà nước hiện giờ 25-27% GDP xuống dưới 10% vào năm 2020. Anh thấy việc này có khả thi không ?

Thực ra tôi không quan tâm lắm tới chính sách cổ phần hóa các doanh nghiệp nhà nước cho tới thời điểm này. Vì việc đó đã làm từ lâu và không có kết quả, chỉ theo tính chất phong trào mà thôi, và cổ phần hóa các doanh nghiệp nhà nước không mấy quan trọng. Còn những doanh nghiệp quan trọng thì Nhà nước vẫn nắm. Cho nên điều đó không tạo ra ý nghĩa nhiều lắm trong chiến dịch cổ phần hóa suốt mười mấy năm vừa rồi.

Chẳng hạn những lãnh vực như xăng dầu, điện lực độc quyền đến như thế nhưng Nhà nước vẫn không cổ phần hóa. Mà không cổ phần hóa thì giá chỉ có tăng mà không có giảm. Còn những lãnh vực cổ phần hóa như bưu chính thì như chúng ta đã thấy, trong thời gian khá dài giá đã giảm đáng kể, chẳng hạn giá cước sử dụng internet.

Nếu không bỏ độc quyền thì việc cổ phần hóa sẽ không có ý nghĩa lắm. Thành thử việc cổ phần hóa sẽ diễn ra như thế nào trong thời gian sắp tới, theo tôi không quan trọng bằng việc phải cải cách doanh nghiệp nhà nước một cách thực chất bằng việc xóa bỏ, hoặc ít nhất là cũng xóa dần thế độc quyền của một số doanh nghiệp, chẳng hạn như những doanh nghiệp kinh doanh xăng dầu, điện, nước thì mới có ý nghĩa. Chứ còn vẫn mãi độc quyền, không có một cải cách nào cả, thì sẽ khó thể tham gia vào những định chế đa phương thương mại quốc tế, và cũng không phát huy được nội lực của khối doanh nghiệp tư nhân trong nước.

RFI : Thưa anh, vừa rồi một nhà kinh tế kiêm blogger là Alan Phan cho biết ông không tin vào một chính sách nào của Nhà nước nữa, vì thật ra các tập đoàn lợi ích đã lũng đoạn rồi. Ông cho rằng với những gánh nặng doanh nghiệp nhà nước, nợ xấu ngân hàng, ngân sách, thì Việt Nam dù có tham gia TPP đi nữa thì cũng không thể trở thành một con rồng trong thời gian tới…
Có hai vấn đề. Một là lòng tin, và hai là hiệu quả TPP.

Thứ nhất là lòng tin, thì đánh giá của ông Alan Phan theo tôi cơ bản là đúng. Tại vì hiện nay rất nhiều doanh nghiệp đã than thở về chuyện mất lòng tin hoàn toàn vào thị trường, và chẳng còn mấy lòng tin vào Nhà nước. Theo thăm dò chính thức, có ít nhất 50-60% doanh nghiệp đã không còn lòng tin vào những chính sách của Nhà nước nữa rồi.

Nhưng theo tôi thì tỉ lệ này vẫn còn rất khiêm tốn. Vì khi nói chuyện với một số doanh nghiệp thì tôi nhận ra rằng nếu đưa ra những tiêu chí rõ ràng để khảo sát tâm lý, thăm dò ý kiến của họ và phân tích cho rõ ràng, thì có thể nói họ hầu như không có niềm tin. Tôi cho rằng ít nhất 80-85% doanh nghiệp và người dân không còn tin vào những chính sách kinh tế của Nhà nước nữa.

Nhất là sau ba năm suy thoái và để cho các nhóm lợi ích, đặc biệt là nhóm lợi ích ngân hàng, bất động sản, chứng khoán và vàng bạc lũng đoạn hoàn toàn thị trường. Cho nên bây giờ mới để xảy ra một trận lũ, hậu quả, dư chấn của một cuộc khủng hoảng gần như là ngổn ngang, phơi bày tất cả những gì trần trụi ra và đang phải giải quyết mà chúng ta vừa đề cập tới. Hậu quả lớn nhất của nó là vấn đề nợ xấu.

Vấn đề thứ hai là TPP. Tôi còn nhớ Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có đề cập về lòng tin chiến lược. Lòng tin chiến lược là gì ? Điều đó đã được sách vở nói đến, kể cả một cuốn sách mô tả về hội nghị Shangri-la và những lời phát biểu của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nói rất là chi tiết. Nhưng ở đây lại liên quan đến lòng tin đối với Chính phủ, với chính sách của Nhà nước.

Khi mà lòng tin của các doanh nghiệp và người dân không còn bao nhiêu, thì liệu có nổi một lòng tin chiến lược bền vững hay không ? Hay đó chỉ là một câu sáo rỗng và rất xa vời ? Nói chung là một ảo ảnh hoàn toàn không thể hiện thực hóa.

Mà không hiện thực hóa thì chúng ta cần phải nhìn lại điều đang muốn nhấn sâu vào : TPP. Việt Nam tham gia vào TPP để làm gì ? Để có thể đạt được lợi thế nhiều nhất chăng ? Hay là chúng ta phải nhìn lại cả một quá trình nền kinh tế Việt Nam tham gia vào định chế WTO (Tổ chức Thương mại Thế giới) suốt bảy năm, nhưng đã gần như không có hiệu quả, ngoài một số chỉ tiêu xuất khẩu.

Mà xuất khẩu tăng về lượng nhưng lại không tăng giá, và thực chất vẫn tạo ra một sự phân hóa rất lớn về mặt thu nhập giữa các tầng lớp người dân Việt Nam. Đặc biệt là người nông dân Việt Nam cho đến nay đang phải lãnh hậu quả, dù sản lượng lúa đạt nhưng giá lúa vẫn thấp.

Tôi cho là trong thời gian sắp tới có nhiều khả năng Việt Nam sẽ được chấp nhận tham gia vào Hiệp định Đối tác Kinh tế xuyên Thái Bình Dương, xuất phát từ tín hiệu Nhà nước Việt Nam được chấp nhận vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc.

Tuy nhiên, tham gia vào TPP nhưng vẫn còn vướng khá nhiều rào cản kỹ thuật do quốc tế quyết định. Đó là những rào cản kỹ thuật về xuất xứ hàng hóa của hàng xuất khẩu ra nước ngoài – phải mang tính chất nội khối chứ không phải ngoại khối TPP. Thứ hai là những rào cản kỹ thuật về nhãn mác, về sở hữu trí tuệ, kể cả vấn đề nghiệp đoàn lao động mà người Mỹ và phương Tây đang đặt ra cho Việt Nam như một điều kiện để tham gia TPP.

Nghiệp đoàn lao động lại liên quan mật thiết với vấn đề nhân quyền như đã được quy định trong điều 69 của Hiến pháp Việt Nam, nhưng chưa bao giờ được luật hóa một cách cụ thể.

Do vậy theo tôi đánh giá chung, trong vòng từ ba đến bốn năm tới dù có được tham gia TPP, nền kinh tế Việt Nam vẫn không nhận lãnh được những kết quả tương xứng như mong muốn, mà tiếp tục suy thoái, tiếp tục phân hóa dày đặc giữa các giai tầng ở Việt Nam.

RFI : Tóm lại là tình hình có vẻ u ám, quốc doanh không hiệu quả thậm chí làm ra thêm nợ nần, thị trường chứng khoán gần như bế tắc, bất động sản đóng băng. Doanh nghiệp tư nhân chết rất nhiều, những doanh nghiệp còn sống thì ngân hàng có cho vay cũng ít dám vay. Trở lại vấn đề nợ công, liệu có một lối thoát nào khả dĩ, theo anh ?

Lối thoát khả dĩ nhất hiện nay có lẽ là phải chống tham nhũng một cách triệt để, thu hồi tài sản do tham nhũng để trả nợ nước ngoài. Không còn cách nào khác ! Tại vì không còn nguồn tiền nào khác để trả nợ cho nước ngoài, trong bối cảnh ngân sách cạn kiệt như thế này, các thị trường đầu cơ gần như đóng băng, và trong tương lai gần không có gì triển vọng hơn.

Chỉ còn cách lôi những tập đoàn tham nhũng, những cá nhân tham nhũng ra mà xử. Tại vì họ đã ăn đủ, ăn dày, ăn sâu, ăn đậm quá nhiều năm rồi, đã làm cho người dân quá khốn khổ rồi ! Nay cần phải làm những vụ lớn như Bạc Hy Lai ở Trung Quốc, lấy tài sản tham nhũng bù đắp gánh nặng nợ nần của quốc gia, trả nợ cho nước ngoài. Còn việc phát hành trái phiếu quốc tế, tôi không tin là hiện thực hóa thành công.

RFI RFI Việt ngữ xin rất cảm ơn tiến sĩ Phạm Chí Dũng ở Việt Nam, đã vui lòng nhận lời tham gia tạp chí kinh tế hôm nay của chúng tôi

————————————————————————

BÀI LIÊN QUAN

►Nhiều trụ sở hoành tráng – Mặc cho nợ nần quốc gia lên đến 78 tỷ USD, và nợ DNNN do chính phủ bảo lãnh 62 tỷ USD

►Cứ mỗi 3 tháng, Việt Nam trả nợ 1 tỉ USD – Nợ công của VN lên tới 1,6 triệu tỷ đồng (2012)

Chính phủ: 127 tập đoàn, tổng công ty nợ gần 1,35 triệu tỷ đồngtăng 6% so với 2011, chiếm 56% tổng nguồn vốn. (29-11-2013)

Có số nợ vay tương đối lớn là Tập đoàn Dầu khí 124.499 tỷ đồng, Tập đoàn Điện lực 103.194 tỷ, Tổng công ty Hàng hải 31.681 tỷ…

Posted in Nợ công và Nợ doanh nghiệp | 2 Comments »