Ông Uông Dương, bí thư Quảng Đông (trái)
và ông Bạc Hy Lai, cựu bí thư Trùng Khánh. REUTERS
Trung Quốc đang trong quá trình chuẩn bị thế hệ lãnh đạo thứ 5. Vậy, việc ông Bạc Hy Lai bị cách chức ngày 15/03/2012 đánh dấu sự thắng thế của « mô hình Ô Khảm » đối với « mô hình Trùng Khánh » ? Phe Đoàn Thanh niên cộng sản lấn lướt được phe « Hoàng tử đỏ » ? RFI dịch và giới thiệu bài « Đại biến động trong trung tâm quyền lực Trung Quốc » của Arnaud de la Grange, thông tín viên báo Le Figaro tại Bắc Kinh.
Tất cả đã bắt đầu từ buổi tối mùa đông giá lạnh, trong một bầu không khí có hương vị chiến tranh lạnh. Thế nhưng, nếu kịch bản câu chuyện giống như một bộ phim Hollywood, thì các diễn viên lại hoàn toàn có thật, và đó là các nhân vật chính yếu của một nước Trung Quốc, cường quốc kinh tế đứng hàng thứ hai trên thế giới. Ngày 06 tháng Hai vừa qua (2012), ông Vương Lập Quân đến, hay đúng hơn là đến tỵ nạn, tại lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô, thủ phủ tỉnh Tứ Xuyên.
Ông Vương là phó thị trưởng Trùng Khánh, siêu đô thị với 30 triệu dân, cách Thành Đô khoảng ba giờ đường bộ. Ông chịu trách nhiệm về an ninh và chính viên « siêu cảnh sát » này, với phương cách hành xử « cơ bắp », đã tiến hành cuộc chiến chống lại các « hắc đảng », những thế lực mafia ở địa phương. Với vị trí này, ông là thuộc hạ thân tín của lãnh đạo Đảng ở Trùng Khánh, ông Bạc Hy Lai, một gương mặt quan trọng trong bộ máy lãnh đạo chính trị Trung Quốc, một trong những nhân vật đang khao khát có chân trong Thường vụ Bộ Chính trị trong dịp thay đổi thành phần vào mùa thu tới. Nhưng bước đường hướng tới tầm cỡ lãnh đạo quốc gia của ông Bạc Hy Lai chắc chắn đã dừng lại hôm thứ Năm vừa qua (15/03) với việc ông bị cách chức.
Tại Thành Đô, vào tối tháng Hai đó, các sự kiện nhanh chóng mang dáng dấp thảm kịch. Trên Vi Bác, mạng xã hội Twitter Trung Quốc, các cư dân mạng nói là có hàng chục xe của lực lượng cảnh sát và bán vũ trang được triển khai xung quanh cơ quan đại diện Mỹ. Ông Vương Lập Quân đã ở trong lãnh sứ quán khoảng 24 giờ. Điều gì đã xẩy ra trong suốt những giờ phút dài đằng đẵng đó. Vẫn hoàn toàn bí ẩn. Ngưòi ta nói rằng quan chức cao cấp này dường như xin tỵ nạn chính trị tại Mỹ. Vô ích. Các nhà ngoại giao Mỹ đã khẳng định, đúng là ông Vương đã tới Thành Đô, nhưng ông đã « tự nguyện » rời khỏi lãnh sự quán và họ không tiết lộ gì thêm nữa.
Người ta tưởng tượng đến bầu không khí sôi sục giữa hai cường quốc lớn, những cú điện thoại của các quan chức Trung Quốc cảnh báo những mối nguy hiểm về một cuộc phiêu lưu như vậy… Trong một cuộc nói chuyện với đài truyền hình Phượng Hoàng Hồng Kông, vào tuần trước, thị trưởng Trùng Khánh Hoàng Kỳ Phàm (Huang Qifan) đã nhả ra một vài thông tin. Ông thổ lộ là đã bỏ ra 2-3 tiếng đồng hồ để dỗ dành, thuyết phục ông Vương Lập Quân ra khỏi lãnh sự quán Mỹ. Do vậy, ông cho là đã tránh được một cuộc « khủng hoảng ngoại giao » nghiêm trọng.
Trên thực tế, tối 07/02, ông Vương ra khỏi nơi tỵ nạn tạm thời. Các nhân viên an ninh quốc gia đón ông. Ngay hôm sau, 08/02, ông Vương được đưa lên Bắc Kinh bằng máy bay, từ đó, ông bị thẩm vấn trong những điều kiện được giữ bí mật. Cũng trong ngày hôm đó, một thông cáo cho biết ông Vương nghỉ phép vì « làm việc quá sức »… Câu chuyện « Thanh tra Eliot Ness Trùng Khánh » có cảm hứng từ bộ phim truyền hình nhiều tập nổi tiếng (*). Ông Vương giờ đây đã khoác bộ trang phục mầu xám của « kẻ phản bội », bị nghi ngờ tham nhũng và có những phương cách làm việc phạm luật.
Khi chấp nhận rủi ro « được ăn cả, ngã về không » này, phải chăng tính mạng ông Vương bị đe dọa ? Ông đã mang theo những hồ sơ gì khi vào lãnh sự quán Mỹ ? Báo chí Hồng Kông nói rằng ông có một số thông tin bất lợi cho ông Bạc Hy Lai, rằng nhiều ngày trước khi xẩy ra sự cố, ông Vương đã viết một bức thư gửi cơ quan đáng gờm là Ban Thanh tra Kỷ luật Trung ương Đảng, cấp báo về một số việc bất hợp lệ của thủ trưởng ông ta. Cũng không quan trọng lắm. Điều cơ bản là vụ việc đã làm dấy lên một cơn bão chính trị dữ dội nhất mà Trung Quốc chưa hề thấy từ rất lâu nay và làm lộ rõ những biến động trong việc chuyển giao quyền lực chính trị năm 2012, một sự kiện mà mỗi thập niên chỉ xẩy ra một lần tại đây. Ở Trung Quốc cũng vậy, « chiến dịch vận động tranh cử » – theo kiểu chủ nghĩa xã hội thị trưòng – đã thực sự được khởi động. Và dao nhọn đã được rút ra trong cuộc đấu đá giữa các phe phái khác nhau, giữa các đường lối khác nhau.
Trong những trận chiến trong bóng tối này, chỉ thỉnh thoảng người ta mới trông thấy ánh phản quang của dao. Theo thông lệ, đấu đá chỉ diễn ra trong bóng tối. Giống như thời cổ xưa của Liên Xô và của kiểu nghiên cứu « Kremlin học », người ta chỉ có thể phỏng đoán, tìm kiếm những điểm khác biệt tinh tế trong những lời phát biểu lạnh lùng, bài bản theo kiểu «lưỡi gỗ », dò xem kỹ lưỡng những bức ảnh chính thức để đếm kẻ vắng mặt, người hiện diện, đánh giá về thứ hạng của các nhân vật trong bộ máy quyền lực tùy theo vị trí của họ…Đúng vậy, trong những ngày vừa qua, kỳ họp thường niên của Quốc hội là dịp để quan sát, phỏng đoán. Hôm thứ Năm, các nhà quan sát bình luận nhiều về sự vắng mặt của ông Bạc Hy Lai trong một cuộc họp quan trọng của Bộ Chính trị. Ông đã cho biết là bị « cúm nhẹ ». Hôm sau, ông tham gia vào một cuộc gặp với báo chí của đoàn đại biểu Trùng Khánh. Vào dịp đó, ông thừa nhận « khuyết điểm không giám sát».
«Chín Hoàng đế»
Có hai dữ kiện xác định khuôn khổ các cuộc đối đầu đang diễn ra. Dữ kiện đầu tiên là tính lãnh đạo tập thể tại Trung Quốc mà trung tâm quyền lực là Ban Thường vụ Bộ Chính trị, với chín thành viên, được gọi là « Chín Hoàng đế ». Chính từ đây mà những thoả hiệp được hình thành, những đồng thuận chung được đưa ra. Cần phải biết là tầng lớp cao cấp trong giới lãnh đạo cộng sản không hề là một khối thống nhất. Có những người có khuynh hướng bảo thủ hơn, có những người có khuynh hướng cải cách hơn, và nhất là tầng lớp này lại chia thành vài phe phái lớn với những liên minh đôi khi đan chéo nhau. Dữ kiện lớn thứ hai, đó là sự cần thiết đối với vị chủ tịch mãn nhiệm giữ được các phương tiện chi phối quyền lực, vì nên biết rằng thế hệ thứ 5 các nhà lãnh đạo Trung Quốc sẽ cầm cương điều khiển đất nước trong 10 năm trời, tới tận năm 2022. Như ông Giang Trạch Dân đã làm cách nay 10 năm, chủ tịch Hồ Cẩm Đào phải xếp đặt càng nhiều người của ông càng tốt vào trong bộ máy quyền lực cao nhất, để giữ được khả năng tác động, chi phối.
Do đó, vụ ông Bạc Hy Lai, có thể được diễn giải nhiều cách khác nhau. « Tất cả các diễn giải này vừa đúng vừa sai », như lời một nhà ngoại giao. Đó là cuộc chiến giữa hai phái, phái Đoàn Thanh niên Cộng sản và phái « con các hoàng tử », hoặc đó là cuộc chiến giữa « mô hình Trùng Khánh », bảo thủ hơn, và « mô hình Ô Khảm », cải cách hơn. Trong trường hợp thứ nhất, có lẽ trước hết là cuộc đấu đá giữa các nhân vật vì quyền lực. Trong trường hợp thứ hai, đó là một sự đối chọi giữa hai tầm nhìn về một nước Trung Hoa trong tương lai.
Cuộc chiến giữa hai phái gần như là một sự đối đầu của « giới quan chức chống lại các hoàng tử ». Thực vậy, một bên là Đoàn Thanh niên mà thủ lĩnh là chủ tịch Trung Quốc hiện nay, ông Hồ Cẩm Đào. Trong nhiều trường hợp, đó là những người xuất thân từ giới bình dân và nhờ công trạng mà lên cao trong bộ máy chính quyền. Như vậy, họ không có « máu xanh – có dòng dõi quý tộc ». Bên kia chiến hào là phe « con các hoàng tử » trong đó có ông Tập Cận Bình, mà ai cũng cho rằng ông sẽ là chủ tịch tương lai của Trung Quốc. Họ là thành viên của tầng lớp quý tộc đỏ, hậu duệ của những anh hùng lập ra nền Cộng hòa Nhân dân.
Đối với ông Lâm Hoà Lập (William Lam), người am hiểu những điều bí mật trong bộ máy quyền lực Trung Quốc, giờ đây, người ta đang chứng kiến việc xem xét lại một thỏa hiệp đã đạt được hồi năm ngoái, dựa trên việc chia ba số ghế trong cơ cấu quyền lực « Chín Hoàng đế » : Ba ghế cho phái Đoàn Thanh niên, ba ghế cho phe các hoàng tử, trong đó có ông Tập Cận Bình và ba ghế cho các phe phái khác. Trong một bài viết của Jamestown Foundation, ông Lâm Hòa Lập cho rằng ông Hồ Cẩm Đào và các thuộc hạ của ông đã chỉ đạo « sự bất trắc » Trùng Khánh, thúc đẩy nhanh sự sụp đổ của ông Bạc Hy Lai. Chỉ còn cần đồng thuận với nhau về người thay thế ông Bạc Hy Lai…
«Sự phá sản của mô hình Trùng Khánh»
Về thực chất, dường như cũng có sự đối đầu giữa hai mô hình. Mô hình Trùng Khánh mà ông Bạc Hy Lai muốn thấy toàn Trung Quốc áp dụng. Đó là một dạng thỏa hiệp kết hợp giữa việc quay trở lại tư tưởng bình đẳng kiểu Mao và một sự mở cửa về kinh tế dưới sự kiểm soát chặt chẽ của Nhà nước.
Mô hình kia, mà một số người, từ nay coi đó là « mô hình Ô Khảm », ý muốn nói tới khu làng nổi dậy ở miền nam Trung Quốc vừa mới thực hiện cuộc bỏ phiếu cấp địa phương tự do đầu tiên. Ngưòi đã giải quyết cuộc khủng hoảng này là vị đứng đầu tỉnh Quảng Đông, ông Uông Dương (Wang Yang). Đây là người được chủ tịch Hồ Cẩm Đào che chở, cũng có thể sẽ tham gia vào nhóm Chín Hoàng đế và là đối thủ chính của ông Bạc Hy Lai. (ông Uông Dương (Wang Yang) Được coi là người rất ủng hộ tự do kinh tế, ông chủ trương phải mạnh dạn hơn nữa trong cải cách, qua việc giảm vai trò của Đảng, nới lỏng hơn sự kiềm chế đối với xã hội dân sự. Một nhân vật chủ chốt trong phe tân tả theo tư tưởng Mao, ông Dương Phàm (Yang Fan), tác giả một cuốn sách ca ngợi ông Bạc Hy Lai, tựa đề « Mô hình Trùng Khánh », vừa thừa nhận là cần có thêm một cái nhìn khác về trường hợp Ô Khảm…
Đối với ông Trương Minh (Zhang Ming), giáo sư ở đại học Nhân dân, việc cách chức ông Bạc Hy Lai báo hiệu sự « phá sản của mô hình Trùng Khánh và bật tín hiệu cho đường lối cải cách hiện đại hơn, nhưng không quá thiên tả ». Nhà nghiên cứu Trịnh Vĩnh Niên (Zheng Yongnian), thuộc Viện Đông Nam Á, đại học Quốc gia Singapore, nhận định, « cho đến nay, có một sự đối địch, tranh đua liên tục giữa hai đưòng lối này. Giờ đây, đường lối Trùng Khánh bị gạt bỏ, các lãnh đạo mới của Trung Quốc có thể tự do hơn nhằm tìm được đồng thuận chung và thúc đẩy cải cách. Điều này cũng phụ thuộc rất nhiều vào họ ».
Do đó, một số người tự hỏi phải chăng có một sự trùng hợp giữa vụ nổ chính trị và việc đăng trên các phương tiện truyền thông chính thống những bài viết có giọng điệu « cải cách » hơn là bình thường, kể cả về mặt xã hội và chính trị. Những người tấn công các « nhóm lợi ích » (từ này để chỉ những người đứng đầu các doanh nghiệp Nhà nước), vì các doanh nghiệp này dường như đã ngăn chặn sự cải cách (của Trung Quốc). Nếu có ai dựa vào các sự kiện này mà suy luận rằng thời của những đại cải cách đã đến, thì đó là điều viễn vông, vì vẫn còn một khoảng cách rộng bằng nước Trung Hoa. Thêm vào đó, việc trấn áp những tiếng nói bất đồng chính kiến vẫn không hề giảm. Và các giai đoạn quá độ vẫn chỉ đưa đến nguyên trạng. Chuyên gia Lâm Hòa Lập cũng lưu ý là các nhà lãnh đạo cộng sản có « truyền thống lâu đời sử dụng những nhân vật cải cách triệt để và những ngưòi có tư tưởng tự do về kinh tế như những con tốt trong các thủ đoạn chính trị, để rồi sau đó gạt bỏ chúng đi khi trận chiến giành quyền lực kết thúc ».
Đức Tâm
nguồn:vietthuc.org
(*) : Eliot Ness (1903 – 1957) là thanh tra cảnh sát nổi tiếng chống băng đảng tội phạm trong thời kỳ nước Mỹ cấm buôn bán rượu 1920 – 1930 (Probibition). Đây là đề tài của bộ phim truyền hình nhiều tập « The Untouchables », chiếu trên đài ABC từ 1959 đến 1963 tại Mỹ.
***********************************************
Vương Lập Quân bị nghi tham gia tội ác ‘thu hoạch nội tạng’
Vương Lập Quân (Wang Lijun), cựu Giám đốc Sở Công an và Phó thị trưởng siêu đô thị Trùng Khánh có thể đã tham gia vào hoặc là chỉ đạo việc thu hoạch nội tạng của các tù nhân lương tâm ở Trung Quốc, theo một bản báo cáo mới của một tổ chức nhân quyền điều tra về cuộc đàn áp Pháp Luân Công
Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công WOIPFG trong một bản báo cáo ngày 15 tháng 2 đã cho thấy sự liên quan của Vương Lập Quân với việc thu hoạch nội tạng của các tù nhân – một việc mà The Epoch Times đã đưa tin trước đây – và cũng cho thấy sự liên quan của ông ta tới cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Bản báo cáo cũng nói rằng hai hoạt động này của ông ta nhiều khả năng là hội tụ với nhau.
TS. Tsuwei Huang thuộc Hội Pháp Luân Đại Pháp ở Washington, D.C., hôm 13/2 đã đề nghị chính phủ Mỹ công bố thông tin về việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng mà theo báo chí đưa tin là đã nhận được từ Vương Lập Quân. (The Epoch Times)
Nghiên cứu và Tử hình
Từ tháng 5/2003 đến tháng 6/2008, Vương Lập Quân là Giám đốc và Bí thư Đảng ủy Sở Công an thành phố Jinzhou và từ 2004 trở đi ông ta cũng là Phó thị trưởng. Tuy nhiên, rõ ràng là ông ta đã dùng một số thời gian tham gia vào các việc không phải là chính thức.
Ông Vương cũng là Giám đốc “Trung tâm Nghiên cứu Tâm lý Hiện trường (OSPRC) thuộc Sở Công an Jinzhou, cùng nằm trong một tòa nhà.
Báo cáo đầu tiên có trên mạng Internet ở Trung Quốc về tổ chức này là từ năm 2005, khi Tin tức Buổi chiều Liaoshen đăng một bài phân tích sâu về các hoạt động của OSPRC. Trung tâm này đã được giao nhiệm vụ thực hiện việc thi hành án tử hình đối với hai tội phạm, có tác giả của bài báo và một nhóm chuyên gia chứng kiến. Khung cảnh như là một phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học, theo bài báo này.
“Trung tâm Nghiên cứu”, theo bài báo đó (lưu trữ), đã trở thành một nơi thi hành án tử hình nơi các nhà nghiên cứu và các chuyên gia có thể chứng kiến “toàn bộ quá trình tử hình một tử tù bằng cách tiêm thuốc độc.”
Số liệu thu thập được từ những án tử hình này sẽ “đóng góp rất nhiều cho việc nghiên cứu các vấn đề như quá trình chết của một tội phạm, những biến đổi sinh lý trước và sau khi tiêm thuốc độc vào một người khỏe mạnh, chất độc còn lại trong các nội tạng khác nhau sau khi tiêm thuốc độc, các diễn biến tâm lý của một người đang đối mặt với cái chết, cấy ghép nội tạng sau khi tiêm thuốc độc,” v.v… theo bản dịch bài báo của tờ Tin tức Buổi chiều Liaoshen của WOIPFG.
Vào năm 2006, khi ông Vương được nhận một giải thưởng cho các nỗ lực thu hoạch nội tạng của mình, ông ta đã miêu tả “trung tâm nghiên cứu tại hiện trường” của mình như là “hiện trường cấy ghép, giải phẫu tại chỗ, ghép tạng tại chỗ vào người nhận tạng,” theo một bài báo đăng trên trang web của Quỹ Dragon Design Foundation. Giải thưởng mà ông Vương nhận được là của Quỹ Khoa học Công nghệ Guanghua, một tổ chức phi lợi nhuận đã từng có liên kết với Quỹ Dragon Design Foundation, theo nhân viên của quỹ Dragon Design nói. Khi được liên hệ qua điện thoại, nhân viên ở cả hai tổ chức này đều không thể giải thích nhiều hơn về giải thưởng đó, và chỉ nói rằng nó đã bị chấm dứt.
WOIPFG tuyên bố rằng theo cuộc điều tra của chính mình thì ông Vương cũng đã giám sát một dự án có tên “Ghép tạng từ những người đã bị tiêm thuốc”, với sự tham gia của một số trường đại học và một bệnh viện quân y. Một bức ảnh đã được cung cấp về một áp-phích hay tư liệu tiếp thị trong đó OSPRC có trong nhan đề và các chi tiết về ghép tạng từ những người đã bị tiêm thuốc.
‘Vẫn còn sống’
Trong một cuộc phỏng vấn trước đây của The Epoch Times, ông David Matas, một luật sư nhân quyền Canada, cũng là một trong hai tác giả của bản báo cáo về thu hoạch nội tạng của các tù nhân Pháp Luân Công, nói rằng “Trước kia Trung Quốc xử bắn, rồi họ chuyển từ bắn sang tiêm thuốc độc. Trên thực tế, họ không giết chết bằng tiêm thuốc mà làm tê liệt bằng tiêm thuốc, và lấy đi các nội tạng trong khi cơ thể vẫn còn sống.”
Dựng lại cảnh chế độ cộng sản ở Trung Quốc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công tại một cuộc mít-tinh ở Tokyo hôm 13/9/2006 (Clearwisdom.net)
Việc nghiên cứu của Vương Lập Quân có thể đã đóng một vai trò trong việc xúc tiến việc thay đổi này. Theo một sơ yếu lý lịch ở trên mạng Internet, ông ta là một người lãnh đạo của “Dự án Nghiên cứu Then chốt về Giải phẫu Không Sang chấn ở Khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.” Dự án này bao gồm các nghiên cứu viên từ Viện Y học Pháp lý thuộc trường Đại học Bern, Thụy Sĩ, Đại học Y Graz, Áo, Đại học Y Trung Quốc, Đại học Y Jinzhou và Bệnh viện 205 của Quân Giải phóng Nhân dân, theo WOIPFG.
Ông Vương trở thành Giám đốc Sở Công an Trùng Khánh sau khi người đỡ đầu chính trị của ông ta là Bạc Hy Lai bị chuyển đến đó năm 2008. Theo một bài báo trên Global Times, một tờ báo dưới sự ảnh hưởng của Đảng Cộng sản Trung Quốc, Nhân dân Nhật báo, vào tháng 12/2008 Trùng Khánh đã bắt đầu dần dần bỏ việc xử bắn và thay vào đó là tử hình bằng tiêm thuốc độc.
“Toàn bộ mục đích của việc tiêm thuốc trong bối cảnh này là để giữ cho nội tạng vẫn còn sống trong khi nó được cắt đi, để tạng khỏe mạnh hơn. Nếu như họ không định làm như vậy thì có thể là họ vẫn xử bắn,” dẫn lời ông David Matas trong một cuộc phỏng vấn trước đây qua điện thoại.
“Điều bất lợi về mặt y học là thuốc làm hỏng tạng đến một chừng mực nào đó, nhưng tạng vẫn còn sống. Ở Trung Quốc có một phong trào tử hình bằng thuốc độc bởi vì họ sẽ lấy được nhiều tạng hơn theo cách đó, vì có nhiều thời gian hơn để thu hoạch tạng,” ông Matas nói. “Đó là điều mà họ nói về.”
Tính toán
WOIPFG tin rằng những tiến bộ kỹ thuật này trong thu hoạch tạng đồng thời đã được áp dụng với các học viên Pháp Luân Công ở trong các trại lao động và nhà tù ở Trung Quốc.
WOIPFG lưu ý rằng: một số lượng lớn các ca phẫu thuật ghép tạng so với một số lượng nhỏ hơn nhiều các án tử hình và rất ít trường hợp tự nguyện hiến tạng.
Ông David Kilgour, một cựu luật sư hoàng gia và Thứ trưởng Ngoại giao Canada phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, và luật sư nhân quyền quốc tế David Matas, trong một nghiên cứu bước đầu của mình năm 2006 và trong cuốn sách xuất bản năm 2009 có nhan đề “Thu hoạch Đẫm máu” đã trích dẫn các tuyên bố chính thức của Trung Quốc trong kết luận rằng có 60.000 ca ghép tạng được thực hiện trong khoảng thời gian từ năm 2000 cho đến 2005. Họ lấy số ca ghép tạng được thực hiện trong khoảng thời gian 5 năm trước khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu – 18.500 – làm cơ sở và giả sử rằng nội tạng được dùng trong những ca phẫu thuật cấy ghép này đến từ các tội phạm bị tử hình.
Sự khác nhau giữa số ca cấy ghép được thực hiện trong 5 năm trước và sau cuộc đàn áp – tổng cộng khoảng 41.500 ca – nhiều khả năng nhất là đến từ các học viên Pháp Luân Công, theo hai ông Kilgour và Matas.
Ông Vương đã nhắc đến “hàng ngàn” ca cấy ghép tại hiện trường được thực hiện tại “trung tâm nghiên cứu” của ông ta ở thành phố Jinzhou khi ông ta được nhận giải thưởng Guanghua, trong khoảng thời gian được cho là đỉnh cao của các hoạt động thu hoạch nội tạng.
Bằng chứng gián tiếp khác mà WOIPFG đưa ra ám chỉ Vương Lập Quân trong việc thu hoạch nội tạng của các học viên Pháp Luân Công bao gồm chuyển thể của các cuộc điện thoại được thực hiện vào năm 2006 tới các trại giam và tòa án ở Jinzhou.
Trong những cú điện thoại mà các nghiên cứu viên đóng giả là những người nhận tạng tiềm năng hoặc người môi giới hỏi các câu hỏi về tính sẵn có của nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công. Một người ở một Tòa án Nhân dân nói “Hiện nay chúng tôi đã phân chia công việc trong nội bộ rồi. Các trường hợp chết … Pháp Luân Công, tòa án chúng tôi cũng đã giao các trường hợp của họ cho Nhánh 1 của Luật hình sự.”
WOIPFG cũng cung cấp một chuyển thể của một cuộc phỏng vấn với một cảnh sát là nhân viên của Vương Lập Quân tại Jinzhou. Anh ta nói rằng công việc của anh ta là đứng gác ở các bệnh viện quân y và các tòa nhà khác nơi các học viên Pháp Luân Công bị tra tấn hay bị mổ lấy nội tạng; trong cuộc nói chuyện anh ta đã kể lại việc chứng kiến việc thu hoạch nội tạng từ một học viên Pháp Luân Công.
Cuộc phỏng vấn có đoạn viết, “Câu hỏi: Các anh đã tra tấn họ một lần trong quá trình thẩm vấn để lấy thông tin, hay nhiều lần? Nhân chứng: Nhiều lần. Hồi đó, Vương Lập Quân, hiện nay là Giám đốc Sở Công an Trùng Khánh, đã ra lệnh rằng chúng ta ’phải tiêu diệt tất cả họ.’”
WOIPFG – Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công là một tổ chức độc lập tập hợp những người có lương tâm chống lại cuộc đàn áp Pháp Luân Công đang diễn ra ở Trung Quốc, và không có bất cứ liên hệ chính thức nào với môn tập này.
(theo Theepochtimes)
nguồn: bocau.net